Trần Triệu Dương cóc cần biết thực lực của đối phương như thế, hôm nay anh nhất định phải cứu được Nam Cung Yến ra ngoài.

Đợi đến khi lên đến tầng hai mươi, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn định chờ ông cụ Cố tới, nhưng anh đi đến cửa và nhìn xuyên thấu thì lại phát hiện ra Vân Phụng Thiên đang chậm rãi bước tới gần Nam Cung Yến, Nam Cung Yến thì hoảng sợ tột độ.

"Chồng mày biến tao thành kẻ bất nam bất nữ, tao nhất định phải để nó nếm mùi tra tấn, cuối cùng chết đi trong nhục nhã", Vân Phụng Thiên dùng ánh mắt độc địa nhìn chòng chọc vào Nam Cung Yến.

"Trần Triệu Dương thật có phúc, cưới được người phụ nữ xinh đẹp như mày, trưởng lão Phong nói mày vẫn còn trinh, đúng là khó tin thật".

Vừa nói, Vân Phụng Thiên vừa định túm áo của Nam Cung Yến.

Nhìn đến đây, Trần Triệu Dương không thể chờ đợi được nữa, anh không muốn vợ mình bị tổn thương dù chỉ một chút.

Vì vậy, anh chẳng kịp nghĩ xem thực lực của năm người kia như thế nào, trực tiếp đá tung cửa ra, sau đó xông vào phòng của Vân Phụng Thiên với tốc độ chớp giật.

Chỉ cần cứu được Nam Cung Yến trước khi những người đó ra tay, sau đó khống chế Vân Phụng Thiên thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

Chỉ có điều nghĩ thì hay, nhưng hiện thực lại không được như ý muốn.

Đúng là Trần Triệu Dương đã giành lại được Nam Cung Yến, nhưng khi anh định khống chế Vân Phụng Thiên, người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia bỗng xet tới bên cạnh và bảo vệ hắn. Trần Triệu Dương đụng độ một chiêu với ông ta, kết quả là chẳng ai thẳng thế.

"Trần Triệu Dương, sao mày lại biết nơi này?", thời khắc nhìn thấy Trần Triệu Dương, Vân Phụng Thiên trợn mắt nhìn anh, mang theo hận thù điên cuồng.

"Vợ à, anh xin lỗi vì đã tới muộn, em sao rồi", Trần Triệu Dương không đoái hoài gì tới Vân Phụng Thiên, chỉ cúi đầu nhìn Nam Cung Yến trong lòng mình.

"Em không sao?", ngay khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến biết là cô đã an toàn rồi.

Chỉ cần có người đàn ông này ở đây, cho dù trời sập xuống thì cô cũng không cảm thấy bất an.

"Vậy là tốt rồi, lát nữa em nhắm mắt lại nhé", Trần Triệu Dương gật đầu, anh biết Nam Cung Yến chỉ sợ chứ không bị thương gì cả. "Không, em muốn xem"".

"Thế nhưng Nam Cung Yến lại lắc đầu. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, cô biết Trần Triệu Dương không phải người bình thường, muốn theo kịp bước chân anh thì không thể núp sau lưng anh mãi được.

Nghe thấy câu nói kiên định của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương vui mừng không thôi, anh biết mình đang dần rút ngắn khoảng cách với cô rồi.

"Thằng kia, mày chính là Trần Triệu Dương hả? Thật to gan, dám xuất hiện trước mặt tao!", bốn người còn lại cũng vào theo, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt đề phòng. Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông đã cứu Vân Phụng Thiên.

"Hừ, giỡn mặt với tao như thế, chắc là vui lắm nhỉ?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Vân Phụng Thiên, sát ý trong lòng điên cuồng trào dâng.

"Thằng súc sinh, mày chán sống rồi!", thấy Trần Triệu Dương ngó lơ mình, người đàn ông kia cảm thấy như vừa bị sỉ nhục, bèn quát lên một tiếng.

"Trưởng lão Phong, thăng đó luôn kiêu ngạo thế đấy, mau bắt hắn lại để tôi ép hắn chữa cho tôi, tôi không muốn làm thái giám", Vân Phụng Thiên nói với vẻ căm hận tột độ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play