“Hừ, nói đi, mày muốn thế nào”, Trần Triệu Dương hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Đừng có vội, bây giờ chúng †a cùng chơi một trò chơi đi, trong vòng 5 phút hãy lên tầng cao nhất của tòa cao ốc Kim Đỉnh rồi lấy cho tao một thứ. Nhớ leo cầu thang, tuyệt đối không được đi thang máy”, người bên kia nói xong liền cúp điện thoại.

Sắc mặt Trần Triệu Dương tái nhợt vì tức giận, đối mặt với tình huống này, anh không có cách nào cả.

Thành phố Nam Hải là địa bàn của mình, nhưng không ngờ lại để xảy ra chuyện này, xem ra sự khống chế và kinh doanh của mình với Nam Hải còn chưa tới.

Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại để anh ta đi điều tra, còn anh thì phải đi đến tòa cao ốc Kim Đỉnh.

Anh không dám đi thang máy, mà chỉ leo thang bộ, anh biết, đối phương muốn bòn rút sức lực của anh, nhưng họ không ngờ đến là chân khí của anh có thể giúp anh khôi phục thể lực, ánh sáng vàng trong mắt cũng vậy.

Trần Triệu Dương dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh tòa cao ốc, tốc độ này còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.

"Tòa cao ốc Kim Đỉnh này có 59 tầng, nếu thực sự đi thang bộ lên thì kể cả là vận động viên cũng sẽ hết sức.

Cho nên đến tầng thứ 39, anh giảm tốc độ đi rồi đồng thời dùng chân khí ép hết mồ hôi ra ngoài, khiến cho bản thân trông toàn mồ hôi và kiệt sức.

Quả nhiên khi anh leo lên đến tầng 59 thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Không tồi, quả nhiên mày rất yêu vợ, không đi thang máy. Mày bây giờ sắp không còn sức lực gì nữa rồi, đợi chút nữa chúng ta lại chơi tiếp nhé? Bây giờ thì đi thang máy xuống, đến chợ Vinh Hoa, quỳ xuống tự tát mình 10 bạt tai”, lời nói của người bên đầu kia điện thoại đầy tính khống chế.

“Mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Đừng có vòng vo nữa, không có tý lợi ích nào với mày đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi”, Trần Triệu Dương nghe thấy thì vô cùng tức giận, tên khốn khiếp này càng ngày càng quá đáng.

“Tao không muốn nói chuyện với mày, mau đi làm đi, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy”, người bên đầu kia điện thoại nói: “Mày nên biết, vợ mày thực sự quá quyến rũ rồi, cho nên...”

“Mày dám động một ngón tay vào người cô ấy thì tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã làm người”, Trần Triệu Dương nghe thấy thế thì lập tức tràn ngập sát khí, căn răng nói.

“Ôi chao, hù bé hết cả hồn à, mau đi đi, muộn một giây thì tao sẽ lột một món đồ trên người vợ mày”, người bên cạnh hét lên một tiếng kì lạ rồi cúp điện thoại.

Cả người Trần Triệu Dương bây giờ tràn ngập sát khí, cái cảm giác không thể nắm giữ cục diện này thực sự quá khó chịu.

Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, rồi khởi động xe đi về hướng chợ Vinh Hoa.

Ngay lúc anh sắp đến nơi thì điện thoại vang lên cuộc gọi của ông cụ Cố.

“Ông cụ Gố, sao ông lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế?”, Trần Triệu Dương giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà nhận điện thoại.

“Được rồi, không nói nhảm nữa, có phải cậu đắc tội với người Tông Môn rồi không?”, ông cụ Cố không tiếp chuyện Trần Triệu Dương mà hỏi ngay. 

“Đúng là có chút chuyện”, Trần Triệu Dương không biết tại sao ông cụ Cố lại biết, nhưng cái này không có gì mà không nhận được cả, nên anh lập tức thừa nhận.

“Haiz, cậu hồ đồ hả, người Tông Môn không dễ dây vào như thế đâu”, ông cụ Cố nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ông cụ Gố, có phải là có người Tông Môn đến Nam Hải rồi không?”, Trần Triệu Dương nheo mắt lại hỏi.

“Ừ, hôm qua có người của Tông Môn bước vào biên giới của Nam Hải, mượn danh nghĩa muốn tìm người trả thù, cho nên ngay cả hiệp hội võ lâm cũng không thể kiểm soát được những chuyện này”, ông cụ Cố thở dài nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play