“Chúng tôi đang ở chỗ đỗ xe dưới tầng hầm công ty...”, Cận Băng nói xong thì không thấy động tính gì nữa.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?”, nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trần Triệu Dương thì Giang Tử Phong hỏi một cách lo lng.
“Chị dâu cậu xảy ra chuyện rồi, bây giờ cậu lái xe đến chỗ đỗ xe dưới tầng hầm công ty với tôi”, Trần Triệu Dương nói xong thì thân ảnh lóe lên, lập tức lao về phía trước xe của mình rồi khởi động xe lao nhanh ra ngoài.
“Chúng tôi phải làm sao đây?”, nhìn thấy bộ dạng đó của Trần Triệu Dương thì Từ Tịnh Nhã hỏi.
“Lên xe đi, mau lên”, Giang Tử Phong biết chuyện này vô cùng cấp bách nên lập tức nói.
“Chị Tịnh Nhã, Trần Triệu Dương kết hôn rồi sao?”, sự chú ý của Dương Lệ không giống người khác, cô không nghĩ rằng Trần Triệu Dương đã kết hôn rồi, điều này làm cô vô cùng thất vọng.
“Đúng thế, hơn nữa còn là chị em tốt của tôi, Nam Cung Yến”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, trước giờ đều không nói vì cứ nghĩ là Dương Lệ biết rồi, không ngờ là cô lại không hề biết chuyện này.
“Cái gì cơ?”, nghe được lời nói của Từ Tịnh Nhã thì Dương Lệ lập tức ngây người như phỗng.
Quan hệ của cô với Nam Cung Yến không tệ nhưng trước giờ cũng chưa từng nghe được tin tức hai người kết hôn, không ngờ Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương lại kết hôn một cách âm thầm như thế.
“Năm chắc vào, chú ý an toàn”, Giang Tử Phong năm chặt vô lăng rồi khởi động xe lao về hướng công ty.
Tốc độ xe của Trần Triệu Dương vô cùng nhanh, đồng thời cũng gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại, anh muốn biết rốt cuộc mấy người đó là ai.
Tại sao lại muốn bắt cóc Nam Cung Yến. Đấn là vì Nam Cung Yến hay là vì anh.
“Lão Hứa, em dâu anh bị bắt cóc rồi, giúp tôi điều tra xem là ai làm?”, sau khi điện thoại được nối máy thì Trần Triệu Dương lập tức nói ra mục đích cho Hứa Thiệu Phong.
“Được, để tôi tra", nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì Hứa Thiệu Phong lập tức lo lăng.
Mới hai hôm trước bị người ta ám sát, hôm nay lại có người bắt cóc Nam Cung Yến, đây đúng là chơi với lửa, Trần Triệu Dương chắc chản sắp phát điên rồi.
Trần Triệu Dương chỉ mất 5 phút đã lao đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của công ty, xem ra chuyện này nhân viên trong công ty đã biết cả rồi vì đám bảo vệ đã phong tỏa chỗ này lại.
“Tránh hết ra”, Trần Triệu Dương đi đến chỗ đám bảo vệ đang phong tỏa rồi lập tức đẩy họ ra, lao đến chỗ Cận Băng, Cận Liệt.
Hai chị em lúc này trông rất thảm, mặt mày tái mét, trên người mỗi người có ít nhất chục vết thương, tuy đã được băng bó nhưng vẫn khiến người ta không khỏi run sợ.
“Anh Dương, trách chúng tôi bất tài, không bảo vệ tốt cho tổng giám đốc Nam Cung”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đến thì Tiểu Mao dẫn theo mấy tên bảo vệ đi đến, vẻ mặt hổ thẹn nói.
“Lấy camera lại đây, tôi muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi bắt đầu cầm máu, chữa trị cho chị em bọn họ.
“Anh Dương, chiếc camera theo dõi này bị phá hỏng rồi, không nhìn thấy cái gì cả”, Tiểu Mao nói một cách bất đắc dĩ.
“Camera chỗ này không có thì tìm chỗ khác, lẽ nào họ bay ra ngoài được sao?”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng khó nhìn, anh cao giọng rồi tức giận hét lên.
“Vâng, anh Dương”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì Tiểu Mao lập tức đáp ứng, dẫn người chạy đi.
Ngay lúc này thì ba người Giang Tử Phong cũng đến nơi, nhìn thấy hiện trường thảm hại như thế thì đều hít sâu một hơi, vì ở đây không nhìn thấy Nam Cung Yến, có nghĩa là cô thực sự bị bắt cóc rồi.
“Các người đưa hai người họ vào bệnh viện đi, tôi đã sơ cứu rồi, họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu”, Trần Triệu Dương đã chữa trị qua cho họ, phát hiện trên người họ trừ vết thương bên ngoài do dao gây ra thì không bị thương chỗ nào nữa.
“Vâng, đại ca”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì ba người lập tức đưa hai chị em lên xe, vốn còn muốn gọi xe cứu thương, nhưng tốc độ xe cứu thương đến được đây cũng quá chậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT