"Anh Dương, đừng! Tên Chu Hán Khanh này thường xuyên đua xe, anh đừng đồng ý với hắn", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân lập tức cuống lên. 

Mặc dù Chu Hán Khanh rất đáng ghét, nhưng cô ấy vẫn phải thừa nhận rằng kỹ thuật đua xe của hắn rất tốt.

"Cô Giang, đây là cuộc đọ sức giữa đàn ông chúng tôi, cô can thiệp vào thì không hay đâu, nếu không thì người ta sẽ nói là không phải đàn ông mất", nghe thấy Giang Uyển Quân nói vậy, Chu Hán Khanh vội vàng chen miệng vào sỉ nhục Trần Triệu Dương.

"Anh...", Chu Hán Khanh nói thế khiến Giang Uyển Quân nghẹn lời, cô ấy sợ mình nói thêm gì nữa thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Triệu Dương.

"Yên tâm đi, đối phó với một tên bị dương hư thì có áp lực gì cơ chứ", đối mặt với sự khinh thường của Chu Hán Khanh, Trần Triệu Dương chỉ nói bâng quơ.

Tuy rằng giọng anh không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, khiến ánh mắt của mọi người khi nhìn Chu Hán Khanh bắt đầu trở nên khác thường.

Cũng chẳng trách được, đám con nhà giàu này suốt ngày cờ bạc rượu chè gái gú, đủ để làm suy kiệt sức khỏe của bọn họ rồi, dương hư là chuyện rất bình thường. 

Sắc mặt của Chu Hán Khanh biến đổi hắn, hắn run rẩy khắp người, chỉ vào Trần Triệu Dương rồi giận dữ hét lên: "Vớ vẩn, mày nói ai bị dương hư? Mày mới dương hư thì có, cả nhà mày đều bị dương hư".

Dứt lời, hắn thở hổn hển mấy cái rồi nói tiếp: "Nếu không dám thì cứ nói thẳng ra, tao sẽ không cười mày đâu".

"Đủ rồi đó, mày lảm nhảm nhiều quá đấy. Nói đi, thi đấu thế nào?", Trần Triệu Dương không để ý tới hẳn, chỉ lên tiếng hỏi thẳng luôn.

"Được lắm! Đua xe thì đương nhiên là ai nhanh người đó thắng rồi. Lát nữa chúng ta tới trường đua, thực lực của chúng ta không thể sánh bằng Lạc Thần được, vậy nên sẽ so xem ai cách Lạc Thần gần nhất, thấy sao?", Chu Hán Khanh mở miệng nói, không những thế còn tiện thể lấy lòng Lạc Thu.

"Vậy nếu có người vượt qua tên họ Lạc đó thì sao?", Trần Triệu Dương tò mò hỏi.

"Ha ha... Hắn vừa nói gì cơ? Vượt qua Lạc Thần á? Bị khùng hả?"

"Tôi thấy hắn khùng nặng phết đó, nếu không thì sao lại đắc tội với thần tài Chu được".

"Còn nằm mơ đua xe thắng Lạc Thần nữa chứ, đúng là mơ mộng hão huyền". "

Chu Hán Khanh còn chưa nói gì thì đám người xung quanh đã xôn xao lên. Bao nhiêu người tới đây vì Lạc Thu, bây giờ có người nói muốn thắng Lạc Thu ngay trước mặt bọn họ, thế chẳng phải là giỡn mặt sao?

Vậy nên có thể nói là Trần Triệu Dương đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người rồi.

Lúc này Giang Uyển Quân cũng hơi luống cuống, cô ấy không ngờ là Trần Triệu Dương lại không biết lựa lời như thế, đắc tội tất cả những người ở đây mất rồi.

Trần Triệu Dương chẳng hề cảm thấy căng thẳng, ngược lại còn thấy điều mình vừa nói chỉ là chuyện đương nhiên.

Đám người đó chỉ đơn giản là sùng bái kẻ mạnh thôi, chỉ cần anh thẳng thì sẽ chẳng còn áp lực gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play