“Loại người này vừa nhạt nhão, vừa lưu manh”.

Nam Cung Yến mảng.

Nói rồi, cô chuẩn bị xóa kết bạn với Tay Lái Lụa.

“Chị Nam Cung, đừng vội xóa!”

Ninh Tĩnh nói.

“Tại sao?", Nam Cung Yến không hiểu.

“Em nghe nói phiên bản này của Aoi Sora rất khó kiếm, hay chúng ta tải xuống xem xem có phải thật không?”, Ninh Tĩnh tỏ vẻ tò mò nói.

Nghe thấy vậy, Nam Cung Yến cũng hơi nghi hoặc.

“Chị không xem là hối hận đó”.

Tay Lái Lụa lại gửi một tin nhắn kèm icon cười nham hiểm.

“Chị Nam Cung, chúng ta lén xem đi, anh ta cũng chẳng biết đâu”, Ninh Tĩnh nói.

“Được, chị muốn xem xem nó kinh điển đến mức nào!”, Nam Cung Yến nghiến răng đáp.

Có điều cô vẫn trả lời Tay Lái Lụa: “Không xeml”

Sau đó cô làm theo lời Trần Triệu Dương, tải phần mềm download xuống, dán đoạn ký tự kỳ quái kia vào.

Phần mềm download lọc ra, Ninh Tĩnh tò mò nói: “Còn có cả loại bảy nam, một nữ chơi nhau mấy ngày mấy đêm cơ à?”

Nam Cung Yến không để ý nhiều, ấn vào tải xuống.

Nam Cung Yến vừa mới tải được một lúc, Tay Lái Lụa lại gửi đến một tin nhắn: “Có phải cô đang tải xuống không?”

“Ai tải xuống? Còn lâu tôi mới xem thể loại này!”, Nam Cung Yến nhản tin đáp trả.

“Đừng giả vờ nữa, tốc độ mạng chậm đi rồi, chäc chẳn cô đang tải xuống”, Tay Lái Lụa trả lời kèm theo icon cười nham hiểm.

Nam Cung Yến nhìn thấy dòng tin nhắn thì bỗng cạn lời, cô không ngờ rằng bí mật này lại bị ai kia nhìn thấu.

“Miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật đấy!”

“Ha ha, cô yên tâm đi, Tay Lái Lụa lái xe, bảo đảm vững lắm!"

“Đảm bảo cô hài lòng!”

Sau đó, Tay Lái Lụa lại gửi thêm tin nhắn, mỗi một dòng đều kèm theo icon cười nham hiểm.

Nam Cung Yến nhìn thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ lưu manh, nếu không hài lòng, bà đây thiến anh!”

“Chị Nam Cung, em nghĩ Tay Lái Lụa chắc cũng vững lắm”, Ninh Tĩnh đồng tình nói.

Tít! Tít!

Tốc độ mạng nhà Nam Cung Yến rất mạnh, cô nhanh chóng hoàn tất tải xuống.

Sau khi tải về, hai người phụ nữ năm trong chăn, hơi thở có phần nặng nề.

Bọn họ không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.

“Bắt đầu nhé?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Bắt đầu đi!”, Ninh Tĩnh trả lời.

Nam Cung Yến ấn vào màn hình.

Một lúc sau, Nam Cung Yến nằm trong chăn bỗng tức giận mảng một câu: “Con mẹ nó, “Anh em hồ lô” à! Tên chết tiệt kia...”

“Tay Lái Lụa lái xe cũng bị lật sao?”, Ninh Tĩnh nghiến răng nói: “Anh ta cố tình mài”

Ngay lúc này, Tay Lái Lụa bỗng gửi tin nhắn tới.

“Xem xong bảy nam một nữ đại chiến thì nghỉ ngơi sớm đi! À, quên không nói với cô, chiếc xe này đi về phía trường mầm non, hê hê...”

“Đồ khốn nạn!”

Nam Cung Yến nhìn thấy dòng tin nhản, lập tức mảng.

Ninh Tĩnh gật đầu đồng tình.

Uổng công bọn họ căng thẳng muốn chết, ai ngờ được lại là kiểu xe này chứ.

Hơn nữa, hai người cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ai kia đang cười đắc ý lúc này.

Nghĩ thôi cũng khiến cả hai cảm thấy đáng ghét vô cùng. Sáng sớm.

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh thức giấc, đi xuống dưới nhà để chuẩn bị đi làm.

Lúc đi xuống, cả hai nhìn thấy Trần Triệu Dương cùng đám người Đường Võ đang hút thuốc chém gió.

“Hừ!”

Vừa nhìn thấy ai kia, Nam Cung Yến hừ một tiếng lạnh tanh.

“Cô Nam Cung, chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon chứ?”

Nhìn thấy Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương cười híp mắt.

Nam Cung Yến chẳng thèm để tâm đ ến lời của người nào đó, cô nói: “Anh bị thương rồi, hôm nay có thể không đi làm,

tôi cho anh nghỉ phép mấy ngày!”

“Tôi không cần nghỉ, chủ tịch bảo tôi ở bên cạnh bảo vệ cô”.

Trần Triệu Dương đi theo sau Nam Cung Yến.

“Tôi không cần anh phải ở cạnh bảo vệ!”

Nam Cung Yến thẳng thừng từ chối.

“Chủ tịch bảo tôi ở cạnh bảo vệ cô, tôi cũng hết cách”, Trần Triệu Dương tỏ ra bất lực: “Không lẽ cô cho là tôi rất

muốn bảo vệ cô sao?”

“Anh..”, Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng bị ép buộc của người nào đó mà bỗng muốn mắng cho một trận.

Trần Triệu Dương mặc kệ cô, anh ngồi vào vị trí tài xế. Trần Triệu Dương biết, nếu chưa điều tra ra được ai muốn hãm hại Nam Cung Yến thì vẫn chưa thể giải quyết được chuyện này. Anh buộc phải bám sát Nam Cung Yến, không thể để Nam Cung Yến rơi vào nguy hiểm.

“Lên xe đi, tôi lái xe đưa hai người đến công ty”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Anh Dương, cánh tay anh bị thương rồi, liệu có đi được không?”

Đường Võ ở bên cạnh hỏi.

“Đúng đấy, tay anh bị thương rồi, có lái xe được không?”, Ninh Tĩnh quan tâm hỏi.

“Yên tâm đi, tay lái lụa lái xe vững lắm!”

Trần Triệu Dương cười nói: “Nếu mấy người không tin thì có thể hỏi tổng giám đốc Nam Cung, tôi từng chở cô ấy rồi, cô ấy biết tôi là tay lái lụa chuyên nghiệp”.

“Đồ khốn nạn, không biết xấu hổ!”

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến có chút chột dạ, sắc mặt hơi ửng đỏ, mắng thầm một câu, sau đó ngồi lên xe, mạnh tay đóng cửa lại.

Cô vẫn còn ấm ức trong lòng chuyện “lái xe” tối hôm qua.

“Thư ký Ninh, cô cũng từng ngồi xe tôi lái, chắc biết là tôi lái xe vững lắm nhỉ!”

Sắc mặt Ninh Tĩnh đỏ ửng, cô ta nhanh chóng lên xe.

Trong lòng cô ta thầm măng, tối qua bị lật xe mà hôm nay còn tỏ vẻ đắc ý.

“Mấy người theo saul” Trần Triệu Dương nói với Đường Võ. Anh đóng cửa xe, nổ máy chạy về phía công ty.

Buộc phải thừa nhận rằng, kỹ thuật lái xe của Trần Triệu Dương đúng là rất tốt, lái xe bằng một tay vẫn vô cùng vững.

“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi lái vậy vững chứ?”

Trần Triệu Dương không khỏi bật cười đắc ý hỏi: “Tôi đã nói mình là tay lái lụa rồi”.

“Hừi”

Nam Cung Yến hừ nhạt một tiếng.

Ninh Tĩnh oán thán nói: “Trần Triệu Dương, uổng công chúng tôi tin tưởng anh, anh còn lừa chúng tôi. “Tay lái lụa”

của anh toàn là giả hết”.

“Ha ha, thư ký Ninh, cô cũng xem sao?”

Trần Triệu Dương cười ha ha nói: đảm bảo sẽ lái chiếc xe tốt hơn!”

Xin lỗi nha, lần sau

“Lần sau anh đừng làm chuyện nhạt nhẽo như vậy nữa!”

Nam Cung Yến nghiến răng, đanh giọng nói: “Nếu không tôi g iết chết anh”.

“Ha hai”

Trần Triệu Dương cười đầy đắc ý: “Tôi thấy rất có ý nghĩa đó chứ!”

“Hừ” Nam Cung Yến hừ mạnh một tiếng.

Trần Triệu Dương nhanh chóng đưa hai người Nam Cung Yến đến công ty.

Vừa đến công ty, Nam Cung Yến đi thẳng lên tầng. Ninh Tĩnh đi chậm rãi.

Vừa đi được vài bước, cô ta quay lại chỗ Trần Triệu Dương.

“Trần Triệu Dương...”

“Kết bạn Wechat đỉ!”, Ninh Tĩnh nói: “Quét mã QR của tôi”.

“Kết bạn Wechat với tôi làm gì? Lẽ nào cô cũng muốn “lái xe” với tay lái lụa à?”

Ninh Tĩnh hậm hực nói: “Còn lâu tôi mới “lái xe”, tay lái lụa như anh lái xe vớ vẩn chết đi được. Mau kết bạn với tôi đi!”

“Được thôi!"

Trần Triệu Dương móc điện thoại ra, quét mã QR của Ninh Tĩnh.

Sau khi kết bạn, Ninh Tĩnh nói với Trần Triệu Dương: “Nói rồi đấy, đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn cho tôi!”

“Vậy không được, kết bạn với tôi thì buộc phải giao lưu học hỏi chứ”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Hừ, đồ xấu xa”. Ninh Tĩnh hừ khế một tiếng, sau đó đỏ mặt rời khỏi. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Tĩnh phát hiện người đàn ông này rất đặc biệt. Ít nhất hiện giờ cô ta không còn ghét bỏ gì anh, thậm chí có ý định tìm hiểu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play