"Chú ý xe đẳng trước kìa, đừng nhìn ngó lung tung, để xảy ra chuyện gì là tôi không tha cho anh đâu", Nam Cung Yến bỗng hô lên.
Trần Triệu Dương vội vàng rút ánh mắt về rồi chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn lén một cái.
Trong lòng Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào. Ở bên ngoài anh luôn bày ra cái dáng vẻ "anh đây là thứ hai thì chả có ai là thứ nhất", còn ở trước mặt cô lại như thế, chứng tỏ Trần Triệu Dương rất quan tâm tới cô.
Vốn dĩ Nam Cung Yến rất bất mãn với cuộc hôn nhân này, nhưng tiếp xúc dần với Trần Triệu Dương, cô phát hiện ra Trần Triệu Dương cũng rất tốt, có đôi khi anh rất có sức hút với phụ nữ, ấn tượng của cô về Trần Triệu Dương đang dần thay đổi.
Đến khi Trần Triệu Dương lái xe đưa Nam Cung Yến về biệt thự, anh bắt gặp ánh mắt mập mờ của Đường Võ, xem ra Hứa Thiệu Phong đã chuẩn bị xong xuôi cho anh rồi.
Sau khi mở cửa biệt thự ra, Nam Cung Yến lập tức sửng sốt, bởi vì lúc này tầng một đang bị bao phủ bởi đèn màu, bóng bay và hoa hồng, lối đi từ cửa đến bàn ăn được trải đầy cánh hoa hồng.
Ngoài ra thì bàn ăn cũng được bày biện rất lãng mạn, rượu vang đã được mở sẵn, thức ăn chế biến cầu kỳ, lại còn cả nến nữa, thực sự là vô cùng lãng mạn.
Trần Triệu Dương cũng không ngờ là Hứa Thiệu Phong lại làm tốt như thế, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, khiến anh cực kỳ hài lòng.
Nam Cung Yến cảm động vì sự lãng mạn này, đôi mắt trở nên mông lung.
Đây là cảnh tượng mà bất cứ cô gái nào cũng muốn nhìn thấy, bữa tối với ánh nến, hoa hồng, rượu vang, đèn màu và các món ăn ngon.
Chẳng lẽ tối nay Trần Triệu Dương định...
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Cung Yến không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Mặc dù cô đang dần mở rộng cửa lòng với anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, liệu có nhanh quá không?
Bởi vì suy nghĩ đang rối bời nên Nam Cung Yến đứng sững lại ở cửa, đến tận khi Trần Triệu Dương mở miệng gọi cô, cô mới hoàn hồn lại.
"Vợ à, em không sao chứ? Đi nào, chúng ta đi ăn cơm thôi", Trần Triệu Dương làm động tác mời.
Nam Cung Yến vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ, cô kìm nén cảm xúc mâu thuẫn ấy, theo Trần Triệu Dương tới trước bàn ăn.
Trần Triệu Dương bước tới thật nhanh, kéo ghế ra để cô ngồi xuống rồi mới quay lại chỗ của mình.
"Tất cả đều do anh chuẩn bị hả?", ánh mắt của Nam Cung Yến hơi mâu thuẫn, cô mở miệng hỏi.
"Đúng thế, vợ anh làm việc vất vả cả một ngày rồi, sao anh có thể để vợ xuống bếp nữa cơ chứ Trần Triệu Dương nở nụ cười phong độ, đồng thời đáp lời cô.
Nghe thấy câu nói ấm áp ấy của anh, Nam Cung Yến cảm thấy trái tim mình như bị đánh trúng một cú thật mạnh, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Triệu Dương cũng đong đầy sự dịu dàng.
"Vợ à, để anh rót rượu cho em", tiếc là Trần Triệu Dương đang mải rót rượu nên không chú ý tới, nếu không với tính cách của anh, e rằng anh sẽ lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây mất.
Sau đó, trong suốt thời gian ăn tối, Trần Triệu Dương đã kể lại một số chuyện mà mình đã làm trong thời gian gần đây. Đương nhiên là anh chỉ lựa chuyện để nói thôi, dù sao cũng đang ăn cơm, không nên nhắc tới những chuyện bạo lực máu me, ảnh hưởng tới khẩu vị.
Nhưng cho dù như thế thì Nam Cung Yến vẫn rất sửng sốt, cứ như đang nghe kể chuyện cổ tích vậy.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng khoảng thời gian vừa qua Trần Triệu Dương đã trải qua nhiều chuyện đến thế, tất cả đều do một mình anh gánh vác. Anh không nói với người làm vợ như cô là bởi vì sợ cô lo lắng sao?
Nghĩ tới đây, tình cảm của Nam Cung Yến với Trần Triệu Dương càng sâu đậm hơn một chút.
Bầu không khí rất tốt đẹp, Trần Triệu Dương kể chuyện, chỉ thỉnh thoảng Nam Cung Yến mới đặt câu hỏi, đại đa số thời gian đều lắng nghe anh nói.
"Trần Triệu Dương, anh có hối hận vì đã cưới tôi không?", đột nhiên, Nam Cung Yến buột miệng hỏi một câu.
Nói xong, Nam Cung Yến hơi hối hận, hỏi thế này thì lộ liễu quá rồi.