"Ồ? Thật sao? Vậy thì tôi phải cám ơn ông thật rồi, lớn thế này mà tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là chết, cái gì gọi là tuyệt vọng cả", Trần Triệu Dương lập tức cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn người đàn ông giàu có với vẻ mặt khinh thường.
"Được, mày chờ đó cho tao", nghe vậy, người đàn ông giàu có lập tức lấy điện thoại ra gọi.
"Thằng ranh, có giỏi thì mày chờ đó, để xem tao sẽ xử mày thế nào", sau khi gọi điện xong, người đàn ông giàu có nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt đắc ý.
"Vậy sao? Gọi hội đúng không? Nhưng chắc phải lát nữa người của ông mới tới, ông nói xem trong khoảng thời gian đó chúng ta có nên làm gì không? Chứ không thì chán quá", đương nhiên là không có chuyện Trần Triệu Dương sợ rồi, anh lập tức đi về phía người đàn ông giàu có ấy.
"Mày... Mày đừng tới đây, tao nói cho mày biết, tao biết võ đấy, cẩn thận tao đánh mày bây giờ", thấy Trần Triệu Dương tới gần, người đàn ông giàu có giật thót mình, vội vàng lùi lại mấy bước rồi nói.
r0) vậy hả? Thế thì ông đánh đi", Trần Triệu Dương không hề dừng lại, anh đi tới trước mặt người đàn ông giàu có, đạp ông ta ngã lăn xuống đất.
Bị Trần Triệu Dương đạp ngã, người đàn ông giàu có nằm quay đơ, cô gái bên cạnh ông ta sợ đến mức trốn ra sau cây cột, không dám ho he gì nữa.
"Ai cho ông cái gan trêu ghẹo vợ tôi, không biết chữ chết viết như thế nào thật hả? Tôi sế cho ông biết cái gì gọi là tuyệt vọng", Trần Triệu Dương bước: tới rồi giơ chân lên đá.
Nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, người đàn ông giàu có cảm thấy quen tai, nhưng rồi ông ta chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ biết ôm đầu kêu la inh ôi.
Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả nhân viên trong cửa hàng thầm hô "đã quá".
Mặc dù những nhân viên bán hàng như bọn họ thích nhất là những gã đàn ông giàu có vung tiền như rác kiểu này, nhưng tận sâu dưới đáy lòng lại cảm thấy khinh thường loại đàn ông như thế. Nhìn thấy người đàn ông giàu có ấy bị bẽ mặt, đương nhiên là bọn họ sẽ cảm thấy thoải mái rồi.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!", đã bao giờ người đàn ông giàu có ấy bị đánh thế này, huống chỉ Trần Triệu Dương còn đánh vào những nơi rất đau nhưng lại không để lại vết thương, khiến người ông †a càng không chịu nổi.
"Không có tài thì đừng cố ra vẻ ta đây như người khác, để rồi rước thêm rắc rối vào người", lúc này, Trần Triệu Dương rút chân về. Ngay trước mặt mọi người, anh chẳng thèm so đo với một kẻ ngu ngốc như thế, bèn quay sang nói với nhân viên bán hàng: "Gói son của vợ tôi lại, quẹt thẻ".
Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa lấy tấm thẻ mà Hứa Thiệu Phong đưa anh lúc trước ra, chính anh cũng không biết hiện giờ trong đó có bao nhiêu tiền nữa.
"Vâng, thưa anh", thấy Trần Triệu Dương oai phong như thế, cái nhìn của nhân viên lập tức thay đổi, nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ mà anh đưa.
Sau khi nhận lấy tấm thẻ của anh, bàn tay của nhân viên bán hàng hơi run rẩy, suýt thì làm rơi thẻ xuống đất.
Thẻ này là thẻ đen toàn cầu, phải biết mỗi năm thẻ đen chỉ được phát hành một trăm tấm, những người có thẻ không có ai là người đơn giản hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT