Nhìn thấy sự thay đổi của Phòng Nguyên Vũ, tâm trạng của Trần Triệu Dương cũng chùng xuống.

Bởi vì lúc này, Phòng Nguyên Vũ khiến anh cảm nhận được nguy hiểm, có thể nói là nguy hiểm lớn nhất kể từ khi anh vào trận đến giờ.

“Tới đây đi, tôi cũng muốn xem thử loại quái vật người không ra người, ngợm không ra ngợm như ông sẽ làm nên chuyện gì”, Trần Triệu Dương hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói.

Chân khí trong cơ thể anh đang bắt đầu trào ra, trên đôi tay xuất hiện dòng khí hừng hực.

“Tuyệt Dương Chưởng

Trần Triệu Dương khẽ quát một tiếng, đôi tay xoay múa, luồng khí khủng khiếp trong tay anh bộc phát ra.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ cũng đã lao tới, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Trần Triệu Dương. Đôi tay ông ta tản ra luồng khí lạnh lẽo, giáng thẳng vào đầu Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương giơ tay ra đỡ, chỉ nhoáng một cái là hai người đã đụng chưởng vào nhau, luồng khí kinh khủng trào ra từ người bọn họ, những tảng đá đen xung quanh trực tiếp sụp đổ, cát đá bay tứ tung. 

May là võ đài cách khu vực quan sát một khoảng, nếu không chỉ riêng sóng xung kích của cuộc chiến này cũng đủ để khiến những người xung quanh bị thương nặng rồi.

Sau khi đụng độ một chiêu, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Tốc độ công kích của Phòng Nguyên Vũ cực nhanh, tần suất công kích cũng rất cao, Cuồng Thi Loạn Vũ chú trọng vào sự đả kích tuyệt đối, dùng tốc độ và tần suất nhanh nhất để giết chết kẻ địch.

Chỉ có điều Trần Triệu Dương có mắt xuyên thấu, bất cứ công kích gì cũng lọt rõ vào mắt anh, giúp anh nhanh chóng đưa ra phản ứng.

Mọi công kích của Phòng Nguyên Vũ đều bị chặn lại.

“Sao lại thế được!”, càng đánh thì Phòng Nguyên Vũ càng khiếp sợ, bởi vì Trần Triệu Dương không những chặn được mọi công kích của ông ta, mà võ của anh còn thuộc hệ hỏa, Cuồng Thi Loạn Vũ của ông ta thì thuộc hệ âm, vừa hay khắc chế được ông ta.

Đôi tay của Phòng Nguyên Vũ bắt đầu trở nên nóng rực, thực lực không thể phát huy ra được, có thể nói là trận chiến này khiến ông ta cực độ ức chế. 

“Chết đi!”, Trần Triệu Dương thực sự không muốn đánh nữa, tuy rằng thực lực của Phòng Nguyên Vũ rất mạnh, nhưng thuộc tính Liệt Dương của anh lại khäc chế ông ta, đánh nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế là anh lại tung ra hai chưởng như chớp giật, nện thẳng vào người Phòng Nguyên Vũ.

Thời khắc ấy, Phòng Nguyên Vũ như một con thuyền lênh đênh trong gió, bị Trần Triệu Dương đánh mà chẳng có sức đánh trả.

Thế cục thay đổi, khiến mọi người thay đổi sắc mặt. Dù sao vừa rồi hai người họ vẫn đang đánh ngang tay, bây giờ lại biến thành thế này rồi.

Người nhà họ Phòng thì sa sầm mặt mày lại, nhưng trước mặt bao người, bọn họ không thể lên giúp đỡ được, nếu không thì e rằng nhà họ Phòng sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân Hải mất.

“Vẫn chưa chết cơ à? Bền bỉ đó nhỉ", Trần Triệu Dương đánh một lúc, tuy rằng Phòng Nguyên Vũ bị anh hành cho ra bã, nhưng ông ta vẫn chưa ngã gục.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ đang âm thầm sốt ruột, bởi vì thời gian cuồng bạo của ông ta sắp kết thúc rồi, nếu thật sự không nghĩ ra cách gì thì lần này tiêu mất! 

Nghĩ tới đây, Phòng Nguyên Vũ cất cao giọng nói với Trần Triệu Dương: “Tôi nhận thua!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play