Trải qua một đêm suy nghĩ, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã cũng đã nghĩ thông rồi.

Trần Triệu Dương không phải là người bình thường, tất nhiên là bọn họ không thể có cái nhìn về anh như một người bình thường được, nếu như thế thì kết quả duy nhất sẽ là Trần Triệu Dương ngày một cách bọn họ xa hơn.

Lúc hân hoan tới gõ cửa phòng Trần Triệu Dương, bọn họ phát hiện ra Trần Triệu Dương không hề đáp lại một câu nào.

Sợ anh xảy ra chuyện gì nên bọn họ mở cửa ra luôn, chỉ có điều anh không có ở trong phòng.

"Chắc không phải cậu ấy tức giận nên tới nhà họ Phòng rồi đấy chứ?", Dương Lệ cảm thấy tự trách, cô ấy mở miệng nói.

"Chắc không đâu, Trần Triệu Dương không phải người nhỏ nhen như thế", Từ Tịnh Nhã lắc đầu, rõ ràng là không tán thành câu nói của Dương Lệ cho lắm, dù sao cô ta cũng khá hiểu tính cách của Trần

Triệu Dương.

"Vậy cậu ấy đi đâu rồi?", Dương Lệ ngẫm nghĩ, đúng là Trần Triệu Dương không giống kiểu người nhỏ nhen, bọn họ đã tiếp xúc với anh lâu rồi, biết anh là một người tùy tính, không thể có chuyện mang thù cô ấy được. 

"Có lẽ là đi ra ngoài rồi, chúng ta chờ một lát đi", Từ Tịnh Nhã cũng chẳng có cách nào, dù sao điện thoại của Trần Triệu Dương cũng vỡ rồi, còn chưa kịp mua cái mới.

"Cô có nghe thấy tiếng gì không?", sau khi hai người họ yên lặng xuống, Dương Lệ bỗng mở miệng hỏi.

"Cô cũng nghe thấy rồi à?", Từ Tịnh Nhã giật mình, bèn lên tiếng hỏi ngược lại.

"Là tiếng động từ bên ngoài, chúng ta ra ngoài xem sao", Dương Lệ đưa ra lời đề nghị.

"Đi.

Thế là cả hai cùng nhau đi ra ngoài, vừa bước chân ra là bọn họ lập tức nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn.

"Trên mái nhà!", hai người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhưng từ góc độ ấy của bọn họ thì chẳng thể nhìn thấy tình hình trên đó được.

“Trên mái nhà có người sao?", Từ Tịnh Nhã sợ tái mặt, cô ta cất tiếng hỏi.

"Cô có biết đường lên mái nhà không? Chúng ta lên đó xem sao", mặc dù Dương Lệ cũng sợ khiếp vía, nhưng cô ấy vẫn muốn lên đó xem thử.  

"Không được, nhỡ là người xấu thì phải làm sao? Hai chúng ta không đánh lại được đâu", Từ Tịnh Nhã không dám lên, cô ta lắc đầu nói.

"Cô nghe cái âm thanh ấy đi, cho dù là người xấu thì e rằng cũng đang bị thương. Yên tâm, tôi biết đánh đấm một chút, có thể bảo vệ cô", Dương Lệ lại xúi giục Từ Tịnh Nhã lên mái.

"Thật hả?", trông Dương Lệ còn gầy yếu hơn cả cô ta, Từ Tịnh Nhã cực độ hoài nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play