Trần Triệu Dương tập trung sự chú ý, không ngừng cố gắng. Cuối cùng, anh mất nửa tiếng đồng hồ mới mở được hộp cơ quan này.
“Cuối cùng cũng mở ra được, hy vọng đồ trong này không để mình thất vọng”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương hiện lên sự phấn khích, anh lập tức mở hộp ra.
“Hả?”, sau khi mở hộp ra, Trần Triệu Dương lại phát hiện, bên trong vốn không phải trái Bách Linh mà mình mong muốn.
Nhưng bên trong đúng là có đồ vật.
Đây là một loại cỏ long lanh óng ánh, hình dáng rất bình thường, toàn bộ là màu xanh lục, nhìn giống như được tạc từ thủy tinh loại Phỉ Thuý Đế Vương Lục.
Nhưng Trần Triệu Dương biết đây không phải Phỉ Thuý mà là cỏ thật.
Không, không nên nói là cỏ, mà là một loại linh dược.
“Cái này giống như Thiên Tinh Thuý”, Trần Triệu Dương nhanh chóng thu thập thông tin liên quan loại linh dược này trong đầu. Ngay sau đó, anh bèn nhận ra đây quả nhiên là một Thiên Tinh Thuý.
Nói là Thiên Tinh Thuý, thật ra còn có một cái tên khác, gọi là Thiên Tỉnh Tôi.
Tôi trong ý nghĩa của tôi luyện thân thể.
Đây thật ra là một loại linh dược để tôi luyện
thân thể. Hơn nữa, đẳng cấp của Thiên Tinh Thuý này còn cao hơn cả trái Bách Linh.
Không giống trái Bách Linh, ngoài việc tôi luyện thân thể, nó còn có thể cải thiện thực lực của võ giả.
Và Thiên Tinh Thuý chỉ có một công hiệu, đó chính là dùng để tôi luyện cơ thể.
“Không được, phải đi phối một ít thuốc”, Trần Triệu Dương đã không kịp chờ mà muốn lợi dụng Thiên Tinh Thuý này để tôi luyện cơ thể.
Anh nhanh chóng mở bản đồ kho báu trong hộp. cơ quan ra, phát hiện nó không hoàn toàn trùng khớp với những gì anh thu được trước đó.
Nhưng Trần Triệu Dương có thể xác định, hai bản đồ kho báu này là một, xem ra nhất định phải tìm tất cả bản đồ kho báu mới có thể biết kho báu ở đâu.
Anh không xoän lên vì chuyện này. Dù gì cũng không biết có bao nhiêu tấm, thậm chí có thể thu thập được hết không mới là vấn đề.
Trần Triệu Dương lập tức lấy bản đồ kho báu và Thiên Tinh Thuý để lại vào hộp cơ quan và bước ra khỏi phòng.
“Anh ra rồi. Tôi đã tìm người giúp anh tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Ngụy”, Từ Tịnh Nhã thấy Trần Triệu Dương đi ra thì cô ta lập tức đứng lên nói.
“Được rồi. Đúng rồi, cô biết ở đâu có tiệm thuốc Đông y không?”, Trần Triệu Dương không ngờ Từ Tịnh Nhã lại làm nhanh đến vậy. Anh bèn hỏi, nhưng anh vốn không để ý những chuyện này.
“Tôi biết, bây giờ đi hay sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy Trần Triệu Dương nôn nóng nên cô ta không ngại hỏi.
“Bây giờ đi ngay”, anh không hề muốn chờ đợi. Anh muốn nhanh chóng phối ra thuốc. Đợi tới sáng mai, mặt trời lên cao, mây tía lại đến, chính là thời cơ tốt nhất để tôi luyện cơ thể.
“Chắc không phải anh bị thương đấy chứ?”, Từ Tịnh Nhã không nói nhiều, lập tức lái xe, đưa Trần Triệu Dương tới chỗ tiệm thuốc Đông y. Trên đường đi, cô ta không nhịn được mà hỏi anh.
“Đâu có, tại sao cô lại hỏi vậy?”, Trần Triệu Dương đang chìm đắm trong vui sướng nên nghỉ hoặc hỏi.
“Không có gì”, Từ Tịnh Nhã hơi hoang mang nhìn phía trước. Lúc nấy, cô ta thật sự lo vô cùng, cô ta không ngờ mình cũng có ngày lo lắng cho một người đàn ông.
“Đúng rồi, Dương Lệ đâu?”, giờ Trần Triệu Dương mới nhớ ra, hình như lúc mình ra ngoài không thấy cô ấy, không biết cô gái này đi đâu rồi.
“Có vẻ tỉnh thần của cô ấy không tốt lắm. Tôi kêu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi rồi”, Từ Tịnh Nhã trả lời.
“Được, để cô ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi”, Trần Triệu Dương nói, quả thật trải qua chuyện trước đó, đổi lại là người khác thì e đã suy sụp tinh thần mất rồi. Dương Lệ cũng coi như có ý chí kiên cường.
Tới tiệm thuốc, Trần Triệu Dương lập tức mua một ít thuốc theo phương thuốc trong đầu mình nghĩ, không ngờ việc phối thuốc quả thật không hề rẻ. Anh phải tốn hai trăm ngàn, cũng may lúc này, anh có tiền trong thẻ.
Thấy Trần Triệu Dương mua nhiều thuốc đắt tiền như vậy, Từ Tịnh Nhã tuy có vẻ tò mò nhưng cô †a cũng biết có vài chuyện không nên hỏi. Nếu không thì rất dễ khiến người khác chán ghét.
Tâm nửa tiếng sau, hai người mới trở về, còn Dương Lệ thì sốt ruột chờ ở dưới lầu.
“Hai người đi đâu vậy? Tôi còn tưởng hai người đã bỏ tôi lại rồi chứ”, thấy Trần Triệu Dương và Từ Tịnh Nhã trở lại, Dương Lệ đang ngồi chờ trong phòng khách đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà oán trách.
“Cô không biết gọi điện thoại hả?”, Từ Tịnh Nhã lại không mấy vui vẻ nói.
Tuy cô ta biết Trần Triệu Dương đã có Nam Cung Yến, nhưng vẫn cũng vô cùng nhạy cảm với những người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh Trần Triệu Dương. Cho nên giọng điệu của cô ta dĩ nhiên cũng có chút kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT