Bọn họ lập tức bay theo, khi đến sân sau, họ phát hiện ra Trần Triệu Dương đã ép các võ giả của nhà họ Ngụy ra ngoài.
“Còn nhiều như vậy à, nhà họ Ngụy đúng là có căn cơ vững chắc!”, Trần Triệu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Giang Hà vội vã chạy tới nói.
“Xin cậu hãy dừng lại, nhà họ Ngụy chúng tôi sẵn sàng đổi một bảo vật lấy tính mạng của các võ giả thiên tiên!”, Ngụy Giang Hà nghiến răng nghiến lợi, sau đó mở miệng nói.
“Ồ? Thế ông cầm ra trước đi, tôi muốn xem xem giá trị có đủ hay không”, nghe thấy những lời của Ngụy Giang Hà, Trần Triệu Dương đột nhiên tò mò nhìn ông ta.
“Được, đây chắc chăn là một bảo vật, nhưng chúng tôi không biết phá giải như thế nào thôi”, Ngụy Giang Hà bất lực nói.
Trần Triệu Dương nghe thấy những lời của Ngụy Giang Hà, hai mắt lập tức sáng lên.
“Cầm ra cho tôi xem nào!”, Trần Triệu Dương gật đầu ngay lập tức.
Ngụy Giang Hà nhanh chóng trở về chỗ ở của mình, không lâu sau ông ta cầm một cái hộp quay trở lại.
Nhìn thấy chiếc hộp trong tay Ngụy Giang Hà, trong lòng Trần Triệu Dương cực kỳ mừng rỡ.
Bởi vì chiếc hộp này không phải thứ gì khác, chính là hộp cơ quan Lỗ Ban, lấy được bản đồ kho báu và Bách Linh Quả ban đầu anh lấy được từ nhà họ Diệp.
Trong hộp cơ quan đó không phải có một tấm bản đồ kho báu và Bách Linh Quả sao?
Vì thế, trong lòng Trần Triệu Dương cực kỳ chờ mong.
“Chính là thứ này!”, Ngụy Giang Hà đưa hộp cơ quan cho Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương kìm nén sự kích động trong lòng, cầm lấy hộp cơ quan này, cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, hộp cơ quan này không thể bị nhìn xuyên thấu, không biết nó được làm bằng chất liệu gì mà lại có thể ngăn mắt nhìn xuyên thấu của anh.
Rõ ràng đây không phải là nơi để mở ra, Trần Triệu Dương khinh thường nhìn về phía Ngụy Giang Hà ngay lập tức: “Chỉ có cái hộp này? Thế mà ông muốn đổi lấy võ giả thiên tiên của nhà họ Ngụy các người? Do ông nghĩ thứ đồ này quan trọng quá hay là ông nghĩ võ giả thiên tiên nhà các người quá rẻ?”
Nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, trong lòng Ngụy Giang Hà vô cùng bực bội, nhưng không dám nổi giận.
“Tôi đã từng dùng đao rìu mở cái hộp này ra, nhưng không thể nào mở được, dù có dùng lửa thiêu đốt cũng không được, chắc chắn bên trong có thứ đồ tốt”, Ngụy Giang Hà hơi chột dạ nói.
Đúng vậy, nếu là người khác đưa cho ông ta thứ đồ không rõ nguồn gốc này, ông ta cũng sẽ không thể tin tưởng.
“Được rồi, cũng có thể coi là bảo vật, nhưng mà lại không thể đổi lấy nhiều người như vậy, tôi sẽ thỏa hiệp một chút, giao 60% gia sản nhà họ Ngụy ra, tôi sẽ không động đến những người này”, thật ra trong lòng Trần Triệu Dương cực kỳ thèm muốn chiếc hộp này, anh cũng lười so đo với nhà họ Ngụy.
“Được, tôi đồng ý!”, Ngụy Giang Hà thấy Trần Triệu Dương buông bỏ, trong lòng trở nên vui mừng, lập tức đồng ý nhanh chóng.
“Khi nào trở về tôi sẽ phái người đến lấy, mong nhà họ Ngụy các người tự giải quyết cho tốt, nếu như còn động đến tôi một lần nữa thì đó cũng chính là lúc nhà họ Ngụy các người bị xóa sổ hoàn toàn”, ánh mắt lạnh lùng của Trần Triệu Dương nhìn về phía Ngụy Giang Hà, nói.
“Vâng”, đối mặt với sự bá đạo của Trần Triệu Dương, Ngụy Giang Hà đường đường là gia chủ nhà họ Ngụy mà cũng phải cúi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT