"Chú Du, hắn không phải đối thủ của chú đâu, sao chú phải sợ hän?", lúc này, Vân Phụng Thiên đã phẫn nộ đến mức mất cả lý trí rồi, nói chuyện mà không dùng não.
"Cậu chủ, nếu giết hắn thì sau này cậu phải làm sao?", vốn dĩ chú Du không muốn nói toạc chuyện này ra, nhưng cậu chủ cần quấy như thế, lão ta đành phải nói ra.
"Vậy chú hãy bắt hăn lại, ép hẳn chữa cho tôi", Vân Phụng Thiên hơi nghệt mặt ra, sau đó nói không mấy bận tâm.
"Chuyện này..., nghe Vân Phụng Thiên nói vậy, chú Du sửng sốt, sau đó nhìn về phía Trần Triệu Dương.
Tất nhiên là Trần Triệu Dương cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Thấy bọn họ nhìn về phía mình, Trần Triệu Dương hơi gật đầu, muốn bày †ỏ sự thân thiện.
Dù sao hai người đó cũng cho anh cả đống đồ rồi, đâu thể có thái độ lồi lõm được nữa.
"Thằng ranh, dám uy hiếp cậu chủ của bọn tao, hôm nay ông già này sẽ bắt mày, ép mày quỳ xuống trước mặt cậu chủ và tạ tội với cậu ấy", chú Du gật đầu, ban nấy suýt thì ông ta hồ đồ rồi.
"Ông nhất định phải đánh với tôi hả? Nếu đánh thật thì e rằng cái giá phải trả không chỉ những thứ này thôi đâu", Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới, anh vừa cười vừa nói.
"Hừ, bớt giả vờ giả vịt đi, vừa rồi mày lấy cậu đây làm con tin, nếu không chú Du chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nghiền chết mày", Vân Phụng Thiên rất tin tưởng chú Du, hắn hừ lạnh nói.
Lão Du cũng ngạo mạn ra mặt, hiển nhiên lão. †a rất thỏa mãn trước lời nói của cậu chủ mình.
"Haizz, con người ta đã muốn chết rồi thì đến thần tiên cũng khó mà cứu được, nếu các người muốn chết thì nhào vô đi", Trần Triệu Dương lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Muốn chết!", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, lão Du lập tức nổi giận, đang khinh thường hay đang sỉ nhục ông ta đây?
Ngay lập tức, lão Du nổi giận hét lên, sau đó thân thể lão ta xẹt thẳng tới trước mặt Trần Triệu Dương, bàn tay quặp lại, chộp thẳng vào điểm yếu hại của anh.
"Cút đi, lão già chết tiệt", Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó mũi chân của anh đánh mạnh vào cổ tay lão ta.
Lão Du không ngờ là Trần Triệu Dương lại phản ứng nhanh như thế, bèn vội vàng rút tay về.
Sau một chiêu giành được lợi thế, Trần Triệu Dương không từ bỏ ưu thế ấy, anh lập tức công kích lão Du.
Lão Du liên tục hóa giải thế công của Trần Triệu Dương, mặc dù lần nào cũng kịp thời, nhưng lão ta cảm thấy xương tay xương chân mình sắp gấy luôn rồi.
Tay chân của Trần Triệu Dương cứng như sắt thép, đụng độ với anh thì tất nhiên là sẽ yếu thế hơn.
"Không hổ là cao thủ trong tông môn, khá đó", cảm nhận được sự kiên trì bền bỉ của lão Du, Trần Triệu Dương cảm thấy hưng phấn.
Những lúc đánh với người khác, anh luôn giải quyết với tốc độ nhanh nhất, rất ít khi gặp được người có thể đỡ được công kích của anh, xem ra tông môn vẫn có điểm đặc biệt riêng của nó.
Thế là Trần Triệu Dương bớt dùng lực đi một chút, bắt đầu so chiêu với lão ta. Càng đánh thì Trần Triệu Dương càng ngộ ra được nhiều điều về chiến đấu hơn.
Lão Du khống chế chân khí rất chuẩn xác, có thể dùng một phần thì lão ta sẽ không dùng đến hai phần, làm như vậy sẽ tiết kiệm được chân khí, bởi vì chân khí mà cạn kiệt thì thực lực sẽ giảm đi nhiều.
Trần Triệu Dương chẳng những được rèn luyện kỹ xảo chiến đấu với cao thủ, mà khả năng khống chế chân khí cũng ngày một tốt hơn.
Còn lão Du thì càng đánh càng kinh hãi. Vừa rồi Trần Triệu Dương chỉ đơn giản là dùng sức để đánh với lão ta, nhưng mới đánh được một lát mà anh đã học được cách vận dụng hợp lý, tiến bộ nhanh đến chóng mặt.
Đương nhiên là Trần Triệu Dương không thể biết được lão Du đang nghĩ gì, anh chỉ chăm chú tăng cường sức chiến đấu của mình mà thôi.
"Liệt Diễm Chưởng!", lão Du đụng độ một chiêu với Trần Triệu Dương, sau đó hai tay lão ta bỗng toát ra dòng khí cuồn cuộn, đánh mạnh về phía Trần Triệu Dương.
Lão ta tin rằng đánh bất ngờ như thế này, Trần Triệu Dương nhất định sẽ trúng chiêu.
"Hử?", thế công của Trần Triệu Dương hơi khựng lại. Sau đó anh dịch chuyển để né tránh chưởng ấy, thế nhưng Liệt Diễm Chưởng của lão Du vẫn ép sát theo anh.
Đây là là một tuyệt chiêu võ học, hơn nữa có vẻ như Liệt Diễm Chưởng của lão Du cũng thuộc dòng cao cấp.
"Có cả tính năng tự động đuổi theo cơ đấy, xem ra chỉ có thể đánh tan nó thôi", Trần Triệu Dương đã thử nhiều cách nhưng vẫn không thể thoát được.
Trừ khi anh tăng tốc để chạy trốn, nhưng nếu trốn thì uổng phí mục đích khi tới đây mất, chắc. chắn Dương Lệ sẽ lại rơi vào tay đối phương.
Hơn nữa nhiệt độ toát ra từ lòng bàn tay lão Du ngày một cao, nếu để lão ta dồn lực xong thì e rằng anh sẽ phải trả một cái giá đắt thì mới có thể đánh tan được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT