Vậy nên hôm nay Trần Triệu Dương định trở về, bên Vân Hải cũng không còn chuyện gì nữa rồi.

Lúc này, Trần Triệu Dương đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Tịnh Nhã đang chờ anh ở cửa.

"Cô có chuyện gì à?", Trần Triệu Dương nghi hoặc nhìn Từ Tịnh Nhã, mặt của cô nàng này đỏ bừng, rõ ràng là vẫn chưa hết men rượu tối qua.

"Tôi tới gọi anh ăn sáng, còn nữa, hôm nay anh có chuyện gì không?", Từ Tịnh Nhã chần chữ hỏi.

"Ăn sáng thì được, nhưng hôm nay tôi định về Nam Hải", Trần Triệu Dương nói luôn dự định của mình ra.

"Hả... Nhanh thế sao?", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Từ Tịnh Nhã cảm thấy hụt hãng.

Mặc dù mới tiếp xúc với Trần Triệu Dương chưa được bao lâu, nhưng anh đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng cô ta.

"Tôi gọi mãi cho Tiểu Yến mà không được, sợ cô ấy gặp chuyện gì, vậy nên phải về xem sao", Trần Triệu Dương giải thích rồi hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không... Không có chuyện gì quan trọng cả, chúng ta đi ăn sáng thôi", thấy Trần Triệu Dương nói muốn về tìm Nam Cung Yến, tâm trạng của Từ Tịnh Nhã hơi chùng xuống.

Dứt lời, Từ Tịnh Nhã đi trước dẫn đường.

Thấy cô ta như vậy, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều, cứ có đồ ăn là được rồi.

Trong phòng ăn, Từ Hồng Nho đang ngồi chờ trên sô pha, trên bàn ăn bày các món ăn thịnh soạn.

Hiển nhiên là sau bữa cơm hôm qua, Từ Hồng Nho đã hiểu rõ hơn về sức ăn của Trần Triệu Dương, vậy nên mới có một bàn thức ăn lớn đến thế.

"Cậu Trần, tối qua cậu ngủ có ngon không?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương tới, Từ Hồng Nho đứng lên nói.

"Thoải mái lắm, cám ơn gia chủ Từ đã tiếp đãi, nhưng hôm nay tôi định về Nam Hải, nếu sau này gia chủ Từ tới Nam Hải, tôi nhất định sẽ tiếp đón tận tình", Trần Triệu Dương cười nói.

"Về nhanh thế sao? Cậu không ở lại Vân Hải chơi thêm mấy hôm à? Ở Vân Hải có nhiều địa điểm vui chơi và nhiều danh lam thăng cảnh lăm đấy, chỉ băng ở thêm vài hôm để Tịnh Nhã đưa cậu đi thăm thú một lượt", Từ Hồng Nho hơi ngạc nhiên, ông ta vội vàng nói.

"E là không được rồi, nhà tôi có chút chuyện”, Trần Triệu Dương läc đầu, lúc này anh chỉ muốn về nhà, vậy nên không có chuyện ở lại thêm nữa.

"Được rồi, nếu thế thì tôi cũng không miễn cưỡng cậu, ăn sáng đi nào", Từ Hồng Nho không nói gì thêm, những chuyện như thế này mà ép buộc người ta thì cũng không hay.

Trần Triệu Dương không có sức miễn dịch với ăn, vì thế anh vui vẻ ăn uống thả ga.

Nhưng anh mới ăn được vài miếng thì bên ngoài đã vang lên những tiếng động mạnh, sau đó là tiếng đồ vật bị đụng đổ xuống mặt đất.

"Không hay rồi, gia chủ, bên ngoài có rất nhiều xe đến đây, cổng chính đã bị phá đổ", trong lúc nhóm Từ Hồng Nho. cảm thấy nghỉ hoặc, một người nhà họ Từ chạy từ bên ngoài vào, đồng thời hoảng hốt nói.

"Cái gì? Đi, đi xem sao", Từ Hồng Nho lập tức nổi giận, ông ta đứng lên định ra ngoài.

“Cậu Trần, thật ngại quá, để cậu chê cười rồi, tôi sẽ đi đi giải quyết rồi trở lại ngay thôi", Từ Hồng Nho quay đầu nói với Trần Triệu Dương.

"Để tôi đi với ông", chủ nhà gặp chuyện, anh đâu thể ở đây ăn uống hưởng thụ được.

Thế là Trần Triệu Dương đi theo đám Từ Hồng Nho ra ngoài, tới cổng trang viên thì nhìn thấy đám vệ sĩ của nhà họ Từ đang giắng co với đối phương.

Lúc này, mấy vệ sĩ đã ngã lăn ra đất, hiển nhiên là bị đối phương đánh gục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play