“Nếu thích thì anh có thể ở luôn đây cũng được”, Từ Tịnh Nhã không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra.

Sau khi nói xong thì cô ta có chút hối hận, lời này quả thật rất khiến người ta hiểu nhầm.

“Tôi... Tôi chỉ nói, nếu anh thích thì sau này có thể đưa Tiểu Yến tới chỗ chúng tôi ở”, không giải thích thì còn đỡ, càng giải thích thì càng giống như giấu đầu lòi đuôi. 

“Được rồi. Con người tôi trời sinh mệnh hèn. Nếu ngày nào cũng để tôi ở trang viên xa hoa này, e là tôi sẽ không ngủ được mất”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, như thể không hiểu ngụ ý trong câu nói của Từ Tịnh Nhã.

“Hừi Anh tưởng tôi hy vọng anh ở đây à”, Từ Tịnh Nhã hơi bực bội nói. Sau khi nói xong, cô ta tức giận quay người đi vào biệt thự.

“Khoảng thời gian này, anh cứ ở lại đây trước đi. Anh có thể chọn bất kỳ phòng nào trong toàn bộ căn biệt thự này. Hôm sau sẽ có người làm tới quét dọn”, sau khi đưa Trần Triệu Dương vào biệt thự, Từ Tịnh Nhã nói.

“Không tệ, cách bày trí rất hợp ý tôi”, Trần Triệu Dương nhìn cách bày trí bên trong căn biệt thự ở trước mặt thì gật đầu hài lòng.

Cách trang trí ở đây không hề xa xỉ mà ngược lại rất nhẹ nhàng, lấy sự trang nhã làm chủ đạo, sau khi vào ở sẽ khiến tâm trạng người ta bình yên hẳn.

“Trần Triệu Dương, cảm ơn anh”, Từ Tịnh Nhã chờ Trần Triệu Dương đi tham quan một vòng quanh biệt thự rồi mới lên tiếng nói với anh.

“Cảm ơn tôi chuyện gì. Tôi vốn dĩ có chuyện muốn tìm nhà họ Phòng mà. Giúp cô chẳng qua chỉ là tiện tay thôi”, Trần Triệu Dương thờ ơ lên tiếng. 

“Nhưng hôm nay anh đắc tội với nhà họ Phòng. Thật sự không sao chứ?”, Từ Tịnh Nhã nghĩ tới thực lực của bọn họ nên cô ấy lo lắng.

“Yên tâm đi. Nhà họ Phòng tạm thời chắc sẽ không manh động đâu. Nếu bọn họ muốn tới đây gây chuyện thì đánh trả là được mà”, anh dửng dưng nói với dáng vẻ chẳng sao hết.

“Anh không biết thực lực của nhà họ Phòng đó thôi, anh vì tôi mà đắc tội với bọn họ. Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói với Tiểu Yến thế nào?”, Từ Tịnh Nhã nói, tâm trạng trở nên u ám.

“Ý tôi là, phụ nữ các cô cũng thật là, sao suốt ngày cứ nghĩ chuyện không hề xảy ra thế? Được rồi, tôi đói rồi, ra ngoài ăn cơm thôi”, Trần Triệu Dương hơi bất lực khi thấy dáng vẻ của Từ Tịnh Nhã.

Anh lập tức đi ra ngoài biệt thự.

Từ Tịnh Nhã thấy Trần Triệu Dương đi rồi thì dậm chân và lập tức đi theo.

Chuyện xảy ra ở khách sạn Thụy Hải nhanh chóng lan truyền giữa các thế lực cấp trên ở thành phố Vân Hải. Tuy người nhà họ Phòng không có vẻ là tổn thất nhiều, nhưng họ đã bị người khác quấy rầy bữa tiệc đính hôn. Cuối cùng tên đó lại bình yên rời khỏi. Điều này đủ khiến cho nhà họ Phòng bị các gia tộc và thế lực lớn cười nhạo. 

Bầu không khí bên nhà họ Phòng cũng u ám, vì đại trưởng lão và nhị trưởng lão bế quan, vẫn chưa có ý xuất quan. Bọn họ cũng không muốn đi quấy rầy. Lỡ như hai vị trưởng lão bị làm phiền thì bọn họ chết ngàn lần cũng không hết tội.

“Bố, lẽ nào chúng ta cứ để mặc như vậy?”, lúc này, sự thù hận trong lòng Phòng Văn Diệu lại bùng phát lên.

Là một người đàn ông, hôm nay lại bị một trận đả kích lớn như vậy.

Lễ đính hôn bị xào xáo, trước mặt nhiều người còn bị người khác nói là dương hư, nói hắn ta không được.

Mặc dù đây là sự thật.

Nhưng không ai muốn người khác biết chuyện này.

“Gia chủ, trưởng lão Võ, vừa nhận được tin là Từ Hồng Nho đã đón Trần Triệu Dương về nhà ông ta”, vào lúc này, một người nhà họ Phòng từ ngoài đi vào và nói với Phòng Vĩnh Tín và Phòng Vũ.

“Cái gì? Chết tiệt, thì ra đây là mưu tính từ trước của nhà họ Từ bọn họ. Chính là muốn dùng chuyện này để khiến nhà họ Phòng chúng ta mất hết thể diện. Bây giờ còn ngang nhiên công khai quan hệ giữa bọn họ, con nhất định phải giết chết con đĩ đó".

Nghe người này nói xong thì Phòng Văn Diệu bộc phát, bỗng dưng nổi trận lôi đình.

“Khốn kiếp, con ngồi xuống cho bố”, Phòng Vĩnh Tín nhìn con trai vô dụng của mình, đột nhiên sắc mặt trầm xuống và bực tức.

Bị bố mình hét lên như vậy, Phòng Văn Diệu lập tức rụt cổ, không dám nói gì thêm.

“Thật ra Diệu Nhi nói không sai. Nhà họ Từ này muốn hủy hôn. Nếu không cũng không thể để xảy ra chuyện rồi, còn ngang nhiên đưa Trần Triệu Dương về nhà họ”, Phòng Vũ ngăn Phòng Vĩnh Tín tiếp tục dạy dỗ con trai mình.

Nhìn thấy trưởng lão Phòng Vũ đứng về phía mình, trong lòng Phòng Văn Diệu vui mừng. Xem ra trưởng lão Phòng Vũ không từ bỏ ý định tìm Trần Triệu Dương báo thù.

“Mặc kệ mọi hành vi của Trần Triệu Dương hôm nay có liên quan tới nhà họ Từ hay không, Trần Triệu Dương chắc chắn phải chết. Nếu không thì sau này nhà họ Phòng chúng ta sẽ thành một trò cười mất”.

Tiếp theo Phòng Vũ lên tiếng, khi nói thì trên người ông ta loé lên một vẻ nghiêm nghị. 

Hiển nhiên, Trần Triệu Dương sỉ nhục ông ta như vậy, nỗi hận trong lòng sớm đã không thể nén được nữa.

Nhưng ông ta biết, Trần Triệu Dương không phải một mình ông ta có thể đối phó. Ông ta phải chờ sau khi anh cả và anh hai xuất quan mới biết cách xử lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play