Bên kia, mặc dù nhà họ Từ cũng đã rút lui nhưng bọn họ cũng giống nhiều người khác, đều đứng bên ngoài hóng chuyện, bọn họ muốn xem thử đến cuối cùng ai có thể bước vào cánh cửa của khách sạn này.
Chỉ có điều, không ai trong người nhà họ Từ cho rằng Trần Triệu Dương có thể bước vào trong, dù sao thì Trần Triệu Dương cũng chỉ có một mình, còn nhà họ Ngụy lại là một thế lực lớn.
"Trần Triệu Dương, anh nhất định không được để mình bị làm sao đâu đấy, nếu không tôi không biết phải ăn nói với Nam Cung Yến thế nào", lúc này, trong lòng của Từ Tịnh Nhã lại hối hận vô cùng, cô ta không ngờ được sự tình lại biến thành tình trạng không thể cứu vãn như thế này.
Thực lực của nhà họ Phòng vô cùng lớn mạnh, năng lực của Trần Triệu Dương cũng mạnh không kém, nhưng sợ rằng anh vẫn không phải là đối thủ của nhà học Phòng.
Cô ta chỉ hy vọng nếu Trần Triệu Dương không đánh lại được anh có thể chạy trốn được.
Tuy rằng người nhà họ Ngụy cũng đi ra khách sạn Thụy Hải, nhưng họ cũng giống những người khác, ngồi trong xe của mình, quan sát bên này.
"Đại trưởng lão, sao khi nấy chúng ta không ở lại, nếu như nhà họ Phòng không thể đối phó Trần Triệu Dương, ông có thể trực tiếp ra tay, giết chết Trần Triệu Dương, như vậy cũng có thể phô bày được sức mạnh của nhà họ Ngụy chúng ta", trên một chiếc xe, Ngụy Giang Hà nhìn Ngụy Đỉnh Phong với ánh mắt khó hiểu rồi hỏi.
"Giang Hà, anh ấy à, vẫn còn non lắm. Nếu như thật sự chỉ là mâu thuẫn bình thường, nhà họ Phòng nhất định sẽ không để khách khứa của mình rời đi hết đâu. Dù sao, đây cũng là cơ hội tốt để phô trương thực lực nhà họ Phòng".
"Nếu nhà họ Phòng để khách khứa ra về hết, vậy thì chứng tỏ họ có chuyện gì đó không muốn để người ngoài biết, đây có thể là bí mật nhà họ Phòng".
"Nếu như chúng ta không rời đi, ắt sẽ dẫn tới sự nghỉ ky của nhà họ Phòng, đến lúc đó lại bất lợi cho sự hòa hảo của hai gia tộc".
Ngụy Đỉnh Phong là người dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần nhìn một cái đã có thể đại khái đoán được sự việc.
Nghe thấy lời đại trưởng lão, Ngụy Giang Hà cùng các lãnh đạo nhà họ Ngụy đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
"Vậy... Đại trưởng lão, nếu như cuối cùng Trần Triệu Dương... thắng thì chúng ta phải làm sao?", Ngụy Giang Hà hơi ngập ngừng nói với Ngụy Đỉnh Phong.
"Tuy rằng khả năng này vô cùng nhỏ nhưng nếu như thật sự xảy ra tình huống như anh nói thì chúng ta thay đổi kế sách đối với Trần Triệu Dương, không thể cứng rắn được".
Bị ánh mắt của đại trưởng lão quét qua, Ngụy Giang Hà lập tức thấy hốt hoảng trong lòng, ông ta biết, e là mọi tính toán của mình đã bị đại trưởng lão biết được, có vẻ đại trưởng lão không hài lòng đối với một vài quyết định của ông ta.
Nghĩ đến đây, sau lưng Ngụy Giang Hà chảy đầu mồ hôi, giữa hè nắng nóng mà ông ta lại cảm thấy ớn lạnh.
"Đương nhiên, Giang Hà, những đóng góp của anh cho gia tộc trong mấy năm nay, tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, tất cả đều phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, nếu những chuyện khác làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, anh biết phải làm gì rồi đấy", Ngụy Đỉnh Phong nói với vẻ mặt lạnh lùng.
"Vâng, đại trưởng lão, Giang Hà biết phải làm thế nào”, Ngụy Giang Hà lập tức thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy đại trưởng lão không hài lòng với cách làm lấy việc công để trả thù tư của mình, nhưng lại không nghĩ đến việc tước bỏ chức vị gia chủ của mình.
Đợi sau khi nhà họ Ngụy rút lui hết, đám người nhà họ Phòng đều nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt chẳng mấy thiện ý.
Người bình thường trong gia tộc của nhà họ Phòng tuy không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho người đứng đầu của gia tộc căng thẳng như vậy, nhưng đạo lý cùng chung mối thù thì vẫn hiểu được.
"Oắt con, cậu biết được tộc Hắc Sơn từ đâu hả?", lúc này Phòng Vũ đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trần Triệu Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT