“Các người hết đạn rồi sao, thế thì đến lượt tôi rồi”, Trần Triệu Dương dùng khả năng xuyên thấu của mình để nhìn, dù tần xuất băn ra những viên đạn đó rất dày nhưng anh vẫn có thể tìm được kế hở mà né tránh.
Hơn nữa, từ sau lần trước tách cây thông Phỉ Thúy ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh đã đến giới hạn, hôm sau hồi phục lại thì anh phát hiện nó lại mạnh hơn.
Bất kể là về khoảng cách hay là độ rõ nét thì đều có tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Giới hạn này cũng được xem là một cách xúc tiến khả năng nhìn xuyên thấu mạnh mẽ hơn.
Nhưng cách này thực sự quá tra tấn, mắt của anh quá đau, não như muốn nổ tung ra vậy.
Cho nên, nếu không phải trường hợp cần thiết thì anh sẽ không dùng đến cách này.
Sau khi Trần Triệu Dương nói xong thì thân hình lập tức biến mất tại chỗ cũ, rồi ngay lập tức xuất hiện trước mắt một người ở đó, anh tung một cước ra đá văng tên đó.
Người đó bị đạp cho thủng một hõm ở bụng, chắc chắn không thể nào sống được nữa.
Những người còn lại đã lấy ra vũ khí rồi lao về phía Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương lười phải dài dòng với đám người này, dám quấy rối giấc ngủ của anh, lại làm cho phòng anh thành cái dạng này thật sự khiến cho anh tức giận không thôi.
Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, bốn người còn lại không phải là đối thủ của anh.
Sau khi xử lý xong người cuối cùng, anh lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, theo lý mà nói người nhà họ Ngụy biết được thực lực của anh như thế thì không thể nào chỉ phái mấy người như thế này đến được.
Không hợp lý, chắc chắc anh đã bỏ sót cái gì đó.
Nghĩ đến đây, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn vào thi thể mấy người ở đây.
“Chết tiệt, mình biết chuyện không thể nào đơn giản như thế mà”, sau khi anh nhìn xong thì sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Sau đó, anh giậm hai chân một cái, cả người lập tức lao vào cửa kính rồi phá tan nó mà nhảy xuống tầng.
Bịch...
Ngay khi anh vừa lao ra ngoài thì một ngọn lửa dữ dội trực tiếp nuốt trọn lấy căn phòng anh vừa ở.
Áp lực kinh hoàng ập tới, tốc độ lao xuống dưới của anh càng nhanh.
Trần Triệu Dương thi triển kỹ năng, dùng chân khí của mình, ngay khi anh sắp tiếp đất thì anh tăng cường khí lực để giảm đốc độ rơi xuống.
Cuối cùng anh lại tăng tốc rời xa vị trí ban đầu. Ngay khi anh rời khỏi đó, mảnh vỡ bị phá hủy bởi ngọn lửa từ trên cao rơi xuống trực tiếp rơi trúng chỗ anh vừa tiếp đất.
Vốn anh còn nghĩ đến đây là xong rồi nhưng một cảm giác sắp có nguy hiểm lập tức ập đến.
Không ngừng lại chút nào mà anh lập tức biến mất khỏi mặt đất.
“Xùy...
Một ánh lửa phát ra từ nơi anh vừa đứng, có lẽ là một viên đạn bắn tỉa.
Trần Triệu Dương lại nhảy sang chỗ khác, một viên đạn khác lập tức bắn theo anh.
“Nhà họ Ngụy, quả nhiên thật nhiều mánh khoé mà”, nhà họ Ngụy này đúng là muốn giết chết anh bằng mọi giá.
“Cảm giác hơi quen, là cặp tay súng bắn tỉa đó”, Trần Triệu Dương nhận thất cách thức bản tỉa quen thuộc thì hiểu ra, hai người này chính là hai người ban đầu nhà họ Diệp sai đến đánh lén anh. Khi anh xử lý nhà họ Diệp thì không phát hiện ra họ, không ngờ bây giờ lại đi nương nhờ nhà họ Ngụy.
“Lần này nhất định không thể nào tha cho bọn họ”, mắt anh lóe ra một tia sáng lạnh, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn qua một cái lập tức biết được vị trí của hai tay bắn tỉa kia.
“Cái đệt, sao lại là con gái? Lại còn là sinh đôi”, ngay khi anh nhìn thấy hai tay bản tỉa đó thì lập tức ngây người.
Vốn anh còn nghĩ là hai tay sát thủ tàn nhẫn, không ngờ lại là hai chị em sinh đôi.
Tất nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai chị em này rất xinh đẹp, không phải cái kiểu xinh đẹp dịu dàng mà lại mang theo một sự lạnh lùng anh khí.
r Chỉ là, kể cả hai tay bắn tỉa này có xinh hơn nữa thì anh cũng không tính tha cho họ, đây đã là lần thứ 3 rồi.
Quá tam ba bận, nếu họ cứ trốn mãi thì anh cũng không biết đi đâu tìm họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT