Sau nhận được tiền, Trần Triệu Dương không giày vò Ngụy Thân nữa mà ngồi lên mui xe của hắn ta thảnh thơi chờ đợi.

Bốn người Ngụy Thân vẫn đứng ở đó, không ai dám mở miệng, cũng không dám xin anh cho ngồi xuống.

Vị trí của bọn họ gần vùng ngoại thành nên rất ít xe cộ qua lại, cho dù có thì cũng chẳng mấy ai dừng lại xem.

"Vấn chưa tới hả? Cho mày thêm năm phút nữa, nếu không có người mang tiền tới thì tao sẽ chặt một ngón tay của mày", Trần Triệu Dương nói với vẻ lạnh lùng, giọng nói mang theo sự bực bội rõ rệt.

"Sắp rồi, cứ yên tâm đi, tiền sẽ được mang tới ngay thôi", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Ngụy Thân sợ đến mức giật thót mình.

Đợi đến khi Trần Triệu Dương nhìn sang phía khác, ánh mắt của Ngụy Thân dần trở nên âm độc.

"Thăng chó, dám sỉ nhục tao như thế, đợi bác cả của tao dẫn người tới, tao nhất định phải khiến mày sống không bằng chết. Còn cả con người yêu xinh đẹp của mày nữa, tao sẽ nếm thử giúp mày, để mày biết đắc tội với người nhà họ Ngụy thì sẽ có kết cục thế nào". 

Lúc này, tuy rằng Trần Triệu Dương không biết Ngụy Thân đang nghĩ gì, nhưng từ nét âm độc vụt qua trong đôi mắt hẳn ta, anh dễ dàng đoán ra suy nghĩ của đối phương.

Nhưng anh không quan tâm, mục đích của anh là dụ người nhà họ Ngụy tới, chỉ cần người nhà họ Ngụy tới thì thù cũ nợ mới gì anh cũng sẽ tính sổ một lượt.

Theo thời gian trôi qua, Ngụy Thân ngày một bất an.

Chắc không phải bác cả định bỏ mặc hắn ta đấy chứ?

Nếu là thế thật thì hắn ta tiêu đời rồi.

Trong lúc Ngụy Thân suy nghĩ lung tung, hai chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ.

"Bác cả, cháu ở đây", sau khi nhìn thấy xe, đôi mắt của Ngụy Thân sáng rực lên. Hắn ta hưng phấn tột độ, định chạy về phía đó.

"Mày định đi đâu? Chưa giao tiền mà đã đòi chạy hả?", Trần Triệu Dương giơ chân ra đạp Ngụy Thân rồi đè hẳn ta xuống mặt đất, anh cười tủm tỉm nói. 

"Thằng ranh, tao nói cho mày biết, mày tiêu đời rồi, người nhà họ Ngụy tới là mày sẽ chết chắc", thái độ của Ngụy Thân thay đổi hoàn toàn, lại bắt đầu vênh váo như trước.

Thậm chí hẳn ta còn kiêu căng hơn cả vừa rồi nữa, bởi vì người nhà họ Ngụy tới cũng đồng nghĩa với việc hắn ta có người chống lưng.

"Ồ? Đây là lý do mà mày huênh hoang đến thế sao? Được, đã thế thì mở to đôi mắt ra mà nhìn, xem cái chỗ dựa mà mày luôn lấy làm tự hào sẽ mang đến bất ngờ gì cho mày".

Nhìn thấy dáng vẻ của Ngụy Thân, Trần Triệu Dương bỗng sinh lòng đùa dai, anh đá văng hắn ta đi.

Sau khi được thả ra, Ngụy Thân mừng khấp khởi, hắn ta vừa lăn vừa bò tới trước hai chiếc xe của nhà họ Ngụy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play