“Chúng ta không quen biết gì vì vậy không cần phải giới thiệu”, Từ Tịnh Nhã lạnh lùng nhìn Dương Lệ một cái, sau đó quay đầu đi, không muốn nhìn cô ấy nữa.
Trong phút chốc, bầu không khí của ba người có chút ngượng ngùng, lúc này máy bay đã chuẩn bị cất cánh.
Đột nhiên, trong lòng của Trần Triệu Dương nảy lên một cái, nghĩ đến ánh mắt mà anh cảm nhận được ở cổng lên máy bay.
Nếu Từ Tịnh Nhã xuất hiện ở đây, hẳn là Nam Cung Yến đã tiễn cô ta đến, như vậy là lúc nãy Nam Cung Yến đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Lệ kéo mình chạy vào cổng lên máy bay rồi.
Và ánh mắt anh cảm nhận được đó không phải là ảo giác mà là của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương bất lực lắc đầu, bởi vì lúc này, máy bay đã cất cánh, cho dù muốn xuống máy bay cũng không thể được.
Xem ra, mình chỉ có thể giải thích cho Nam Cung Yến sau vậy.
Chỉ mất hai giờ bay từ thành phố Nam Hải đến thành phố Vân Hải, ngay sau đó máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Vân Hải.
Sau khi Trần Triệu Dương xuống máy bay, việc đầu tiên anh làm là lập tức gọi điện thoại cho Nam Cung Yến, nhiều lần gọi nhưng đều không có ai trả lời, khi anh gọi lại thì điện thoại đã tắt máy.
Trần Triệu Dương thầm thở dài, xem ra cô ấy tức giận thật rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ răng cô ấy có quan tâm đến anh, có vẻ như việc sống chung trong khoảng thời gian này vẫn có hiệu quả.
Vì không gọi được điện thoại nên Trần Triệu Dương cũng không gọi lại, anh muốn kết thúc sự việc ở đây càng sớm càng tốt, bay về Nam Hải, tìm Nam Cung Yến giải thích rõ ràng.
“Trần Triệu Dương, anh tự giải quyết cho ổn thỏa”, Từ Tịnh Nhã nhìn thấy Trần Triệu Dương gọi điện thoại, liền đoán được, hẳn là gọi cho cô bạn thân của mình.
Có điều nhìn dáng vẻ anh ấy như vậy, e rằng là tiểu Yến không chịu nghe máy.
Sau khi nói xong, Từ Tịnh Nhã xoay người rời đi.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Có phải tôi gây phiền toái cho cậu rồi không?”, lúc này Dương Lệ có chút bất an, cô ấy hi vọng Trần Triệu Dương có thể cùng mình trở về nhà một chuyến, nhưng cũng hi vọng không xảy ra chuyện gì.
“Không sao đâu, đi thôi”, Trần Triệu Dương lắc đầu, anh không muốn công khai mối quan hệ của mình với Nam Cung Yến, dù sao thì cô ấy vẫn chưa công bố, chắc chắn cô ấy tự có cân nhắc.
“Ừm”, Dương Lệ nhìn thấy Trần Triệu Dương không có ý muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.
Cả hai bắt xe rồi đi về phía nội thành của thành phố Vân Hải.
Khi đến một khu vực tương đối yên tĩnh ở thành phố Vân Hải, hai người xuống xe, trước mắt là một căn biệt thự rộng lớn, đây chính là nhà họ Dương nơi Dương Lệ ở.
“Sao vậy? Đi vào thôi”, sau khi xuống xe, Trần Triệu Dương đang chờ đi vào trong nhưng lại thấy
Dương Lệ đứng ở cửa với dáng vẻ do dự.
“Đi thôi”, Dương Lệ hít sâu một hơi, lập tức đi vào trong.
Đến cổng, bảo vệ đã ngăn bọn họ lại.
“Hai vị muốn tìm ai?”, tên bảo vệ hỏi Trần Triệu Dương và Dương Lệ.
“Tôi là Dương Lệ, con gái của Dương Đức Trung”, Dương Lệ không ngờ răng mới nửa năm nay không về nhà, đến bảo vệ cũng đã đổi rồi, thậm chí còn không nhận ra mình.
“Là cô chủ sao, thực xin lỗi. Vừa rồi tôi không nhận ra. Cô chủ đợi một lát, tôi thông báo với ông chủ một tiếng”, khi tên bảo vệ nghe thấy Dương Lệ nói vậy, trong mắt đột nhiên lộ ra một nụ cười cân nhắc.
Lúc này, Trần Triệu Dương mới nhìn về phía tên bảo vệ, tên này nhất định không phải bảo vệ bình thường, đây là một hậu thiên võ giả, tuy rằng chỉ mới là hậu thiên tiểu thành nhưng các võ giả đều rất kiêu ngạo, không thể nào đi làm bảo vệ được.
Trừ khi, có ai đó giống như hẳn ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT