“Một bức bảo bối như vậy giá bao nhiêu?” “Tôi thấy không thể ước tính được”. “Bảo vật vô giá”.

“Không sai, là một bảo vậy vô giá, cây thông Phỉ Thúy tự nhiên”.

“Cái này còn tinh tế hơn cả Phỉ Thúy Cải Trắng của lão phật gia năm đó nữa”.

“Nước ngọc cũng tốt, chỉ có điều hơi nhỏ”.

Những người xung quanh lúc này cũng tỉnh táo lại, lập tức bàn tán sôi nổi, dường như cây thông Phỉ Thúy này là của họ vậy.

Thấy ánh mắt của Trần Triệu Dương, Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ lo lắng nhìn về phía anh, giống như trẻ con chờ được phát kẹo vậy.

Giang Tử Phong đương nhiên nhìn ra vẻ khó xử của đại ca mình, lập tức đưa mắt nhìn Hứa Thiệu Phong bên cạnh.

Hứa Thiệu Phong lúc này ngồi bệt trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu, thật ra lúc ngọn cây

thông Phỉ Thúy lộ ra, hắn ta đã biết rồi.

Hắn đã thua. 

Mà còn thua một cách triệt để.

Không phải hän không thể thua mà là thua có chút không cam tâm.

Trần Triệu Dương này rốt cuộc là yêu quái phương nào?

Tài năng võ nghệ kinh người, có thể gọi là đệ nhất của cả cái thành phố Nam Hải này.

Bây giờ trên con đường cược ngọc, lại cũng làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn ta lại muốn quyt nợ người như vậy, không phải là tự tìm cái chết sao?

Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhận thua thôi.

“Hai vị trưởng lão, đại ca tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, đợi chúng tôi cá cược xong, chúng ta hãy bàn đến chuyện viên ngọc này do ai điêu khắc nhé”, Giang Tử Phong học theo Trần Triệu Dương, khoát tay cung kính nói với Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ.

Nghe thấy lời của Giang Tử Phong, hai người họ mới nhớ rằng mình là ban giám khảo của vụ cược ngày hôm nay.

Công việc chưa hoàn thành mà lại chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện của mình.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thiệu Phong.

“Hứa béo, thế nào? Säc mặt của anh có vẻ không được tốt nhỉ”, Giang Tử Phong nhìn vẻ mặt uể oải của Hứa Thiệu Phong mà nói.

“Không đúng, bắt đầu từ hôm nay anh phải gọi tôi là anh Phong, nào, gọi thử tôi nghe coi”, Giang Tử Phong đột nhiên nghĩ đến vụ cá cược với Hứa Thiệu Phong khi nhặt được hòn đá thô kia, lập tức nói với giọng khiêu khích.

“Tôi thua thì tôi nhận, đây là tất cả tài sản do tôi đứng tên, đã lập bảng tóm tắt và kí tên rồi, chỉ cần các cậu kí tên thì những thứ này sẽ thuộc về hai người”.

Hứa Thiệu Phong không để ý đến Giang Tử Phong, hẳn ta nhìn Trần Triệu Dương, đồng thời lấy ra một xấp hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.

Những thứ đã chuẩn bị này hắn vốn dĩ không muốn lấy ra, nhưng bây giờ thật sự thua rồi, hắn có chút muốn khóc. 

Giang Tử Phong nhìn thấy Hứa Thiệu Phong phối hợp như vậy, tự nhiên không ép hẳn ta gọi mình là anh nữa.

Sau khi nhận được đồ, Giang Tử Phong lập tức kiểm tra tính xác thực của những hợp đồng chuyển nhượng đó.

“Đại ca, ok", Giang Tử Phong đột nhiên hưng phấn, những tài sản này có thể nói là rất hùng hậu.

Chắc phải hơn 12 tỷ đấy, lần này Hứa Thiệu Phong đúng là phá sản rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play