Quả nhiên, tảng đá mà Hứa Thiệu Phong cắt ra đúng như dự đoán của Trần Triệu Dương.

Tuy rằng Hứa Thiệu Phong biết rằng khả năng cắt ra được Phỉ Thúy xịn không cao, nhưng hắn vẫn ôm hi vọng, không ngờ lại chỉ cắt ra được một loại Phỉ Thúy bình thường.

May là viên Phỉ Thúy này có kích thước lớn, đủ để bù lại vấn đề chất ngọc không tốt.

"Ha ha... Cục diện thay đổi, rốt cuộc cũng đến phiên tôi", nhìn viên Phỉ Thúy này của mình, Hứa Thiệu Phong lập tức cười to.

"Ít nhất viên Phỉ Thúy này cũng phải tám mươi triệu đó, nếu mang đi gia công thành trang sức thì e là phải lên đến hàng trăm triệu, đúng là xoay chuyển tình thế”.

"Lần này khó đoán rồi, chỉ xem tảng cuối cùng nữa thôi".

"Cậu thanh niên này là một nhân tài đó, chắc là sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu nhỉ?"

"Ra ba viên Phỉ Thúy xịn liền nhau, nếu mà còn ra hàng cao cấp nữa thì quái thật".

"Khó nói lắm, ngộ nhỡ ra thì sao". 

Người xung quanh mỗi người một ý, thảo luận rất sôi nổi.

"Mong là tảng này của cậu có Phỉ Thúy, nếu không thì tôi sẽ thắng vụ cá cược này đấy", nhìn tảng Phỉ Thúy lớn ấy, Hứa Thiệu Phong vô cùng thỏa mãn.

Thực ra cả ba tảng đá đều có Phỉ Thúy, hơn nữa hai tảng còn là Phỉ Thúy cao cấp, cộng thêm một viên Phỉ Thúy bình thường nhưng lại có kích thước lớn.

Nếu là cược ngọc bình thường thì hản đã kiếm chác được một mẻ lớn rồi, chỉ có điều lần này hắn quá lỗ mãng, vậy nên những viên đá này đều không thuộc về hẳn.

Nhưng chỉ cần vụ cá cược lần này thắng thì hắn sẽ chẳng để ý tới những chuyện khác.

"Đại ca, làm sao bây giờ?”

Giang Tử Phong hơi luống cuống, dù sao chỉ một tảng đá này thôi cũng đủ đuổi kịp rồi, thậm chí còn vượt qua không ít nữa.

Nếu tảng đá này của bọn họ quá bình thường, hoặc là không có gì cả, vậy thì sẽ tiêu thật đấy. 

Giang Tử Phong không hi vọng gì nhiều về tảng đá bằng phẳng này.

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào tảng đá cuối cùng của Trần Triệu Dương, nhưng nhìn thấy tảng đá bằng phẳng ấy, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Má chứ, thế này cũng gọi là cược ngọc á?

Đây chẳng phải là một tảng đá kê chân sao? Sao lại thành cược ngọc thế hả?

Lúc này vẻ mặt của Tiết Nhân vô cùng ngạc nhiên, tảng đá đó đã được cho vào kho của ông ta từ lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai mua.

Ông ta nhớ đó chỉ là một tảng đá dùng để kê cho một tảng đá lớn khác mà ông ta tùy tiện nhặt bên vệ đường, vậy mà bây giờ lại bán được, đã thế người kia còn mang nó ra làm hi vọng cuối cùng nữa chứ.

"Đây là một tảng đá kê chân mà tôi nhặt được bên vệ đường Miến Quốc, cậu có chắc là định dùng nó để cược ngọc không?", Tiết Nhân là bạn tốt của Hứa Thiệu Phong, đương nhiên là phải hợp lực đả kích nhóm Trần Triệu Dương rồi.

Nghe thấy câu nói của Tiết Nhân, mọi người xung quanh lập tức ồ lên. 

"Ông làm thế chẳng phải là chơi khăm người khác sao? Đây không phải đá để cược ngọc mà ông lại bán nó cho chúng tôi như đá cược ngọc, như thế là không công bằng. Chúng tôi yêu cầu đổi đá", nghe vậy, Giang Tử Phong lập tức bùng nổ, cậu ấy nổi giận hét lên.

Mấy người Phương Thư Minh cũng bất mãn nhìn Tiết Nhân, nhưng đã có một người được ăn thì phải một người chịu thiệt, thị trường cược ngọc là thế. Cho dù là một tảng đá ven đường, anh có tài bán nó với giá của đá cược ngọc thì cũng là điều hợp lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play