Giang Tử Phong thấy Hứa Thiệu Phong đã cắn câu, quay đầu lại nói với 3 người làm chứng: “Vậy thì quyết định vậy đi, mời ba vị đứng ra làm chứng giúp”.

“Không vấn đề gì”, ba người Phương Thư Minh nhìn nhau một cái rồi gật đầu đồng ý.

“Đến đây, để tôi xem cậu biểu diễn thế nào”, Hứa Thiệu Phong cười lạnh, lập tức nhường máy cắt đá cho Giang Tử Phong. 

“Ồ, đáng lẽ ra tôi không muốn tuyệt tình như vậy đâu”, Giang Tử Phong lắc lắc đầu, sau đó nhặt một viên đá dưới đất lên, chính là vật còn sót lại khi Hứa Thiệu Phong cắt đá.

“Mẹ kiếp, kiểu gì đây? Một viên đá thừa nhỏ như vậy, chả lẽ lại có ngọc phỉ thúy?”

“Chỉ to bằng lòng bàn tay, cho dù có gì đó thì e rằng cũng không đáng giá là bao”.

“Cậu thật sự mong đợi viên đá này có phỉ thúy sao, cả viên đá to như vậy cũng không có gì thì mảnh vỡ này cũng tuyệt đối không thể”.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì lập tức bàn tán xôn xao, không ai lạc quan về Giang Tử Phong, dù sao viên đá này cũng đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, sao có thể chứ?

Giang Tử Phong căn bản không sử dụng máy cắt đá mà chỉ cầm đá mài bên cạnh lên bắt đầu mài.

“Đá đã bị cắt đến thế này rồi mà còn mài, có phải hồ đồ rồi không?”

“Theo như tôi thấy, cứ trực tiếp cắt ra là được, nhanh cho vuông!” 

Nhìn thấy Giang Tử Phong dùng đá mài, mọi người bắt đầu trở nên sốt ruột.

“Im miệng, các người làm tổn hại đến ngọc của tôi thì sao, ai đền nào?”, Giang Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên quát những người đang bàn tán.

Vừa rồi Trần Triệu Dương đã nhản tin cho Giang Tử Phong, bảo cậu ấy chọc giận Hứa Thiệu Phong, nhân cơ hội lấy ra một viên đá có ngọc này, không ngờ Giang Tử Phong lại táo bạo đến mức muốn đoạt hết những viên đá của Hứa Thiệu Phong.

Có điều, Trần Triệu Dương không phản đối mà để Giang Tử Phong tùy ý đi mài đá.

Mài đá thật ra không cần nhiều kĩ năng, chỉ cần từ từ xoa dọc theo chiều phiến đá, thế nên, Trần Triệu Dương không sợ Giang Tử Phong sẽ làm tổn hại đến khối ngọc bên trong.

Qúa trình mài đá rất lâu, qua đi mười mấy phút, trên trán Giang Tử Phong đã lấm tấm mồ hôi, còn dính một chút bột đá, nhìn có vẻ nhếch nhác.

“Có màu xanh rồi”.

Đúng lúc này, có người đột nhiên hét lên.

Giang Tử Phong run tay, nhanh chóng dừng lại, dùng nước rửa qua một lượt, lộ ra ngọc bên trong. 

“Không phải, không phải màu xanh mà là màu tím".

“Trời ơi, là ngọc mắt tím”.

“Tuy rằng vừa mới nhìn thấy một chút màu tím, nhưng qua ý nghĩa của màu tím này, có thể thấy được ngọc bên trong rất tốt”.

“Đúng là thần kì, biến hóa ma thuật mà”. “Nhanh lau đi, sắp ra rồi”.

Mọi người xung quanh đều phát cuồng, phải biết rằng, ngọc mắt tím, huyết ngọc, ngọc xanh hoàng đế, ngọc xanh tổ mẫu đề là vua của các loại phỉ thúy, bình thường hiếm thấy, không ngờ lần này lại xuất hiện.

Mà những người vừa mới thúc giục Giang Tử Phong dùng dao cắt đã cũng phải hối hận, nếu như Giang Tử Phong thật sự tức giận mà cắt đá ra thì chắc sẽ hận chết bọn họ mất.

Hứa Thiệu Phong lúc này ngẩn người. 

Hẳn ta căn bản không ngờ rằng viên đá bị mình cắt vụn ra kia lại có ngọc bên trong, lại còn là ngọc. mắt tím, đúng là áp mặt xuống đất cho người ta dùng đế giày đánh lên mà.

Hắn ta muốn đánh mình một cái thật mạnh, sao lại không bình tĩnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là một cuộc cá cược, cho dù có phải cắt thành bột thì cũng phải tiếp tục cắt nó ra.

Bây giờ thì tốt rồi, thành toàn cho đối phương.

Đó là ngọc mắt tím đấy, không chỉ là viên đá vụn thôi đâu, tim hản đang không ngừng rỉ máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play