Khi tới sảnh chính của cửa tiệm, Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong cũng vừa hay bắt gặp chủ tiệm.

Người này có vóc dáng mập mạp giống như Hứa Thiệu Phong, đôi mắt nhỏ nheo lại trông vô cùng gian sảo, chỉ cần nhìn lướt qua là biết hắn là một tên thương nhân chỉ chăm chăm tới lợi ích bản thân.

Hơn nữa, Trần Triệu Dương phát hiện, hai tên mập này còn đang liếc mắt với nhau, khiến cho đôi mắt của Trần Triệu Dương cũng bất giác nheo lại.

Cũng thú vị đó! Hy vọng mấy người không giở mấy trò bẩn thỉu.

"Đây là ông chủ Tiết Nhân của Phẩm Thúy Các, buổi đánh cược lần này của chúng ta sẽ diễn ra ở đây, không biết cậu Trần và cậu Giang đối với buổi đánh cược này có yêu cầu gì khác không?", Hứa Thiệu Phong giới thiệu với hai người Trần Triệu Dương.

"Không có yêu cầu gì, nhưng mà buổi đánh cược này ít nhiều cũng cần có trọng tài chứ? Không biết lần này trọng tài là ai đây?", Trần Triệu Dương cảm thấy việc đặt cược ở tiệm của ai cũng chẳng quan trọng.

"Trọng tài cũng đã mời tới rồi, là hội trưởng của Hiệp hội Đá quý Nam Hải cùng với hai tiền bối trong giới đá quý", Hứa Thiệu Phong nghe thấy vậy cũng không bất ngờ, trầm giọng trả lời.

Đúng lúc này, ba vị tiền bối đã hơn 60, 70 tuổi từ bên ngoài bước vào.

Trần Triệu Dương nhìn ba người họ một lượt, từ ngoại hình có thể thấy, ba người này tướng mạo ngay thẳng, toát lên khí chất tao nhã, không phải là loại người sẽ giở thủ đoạn sau lưng.

"Đại ca, người tóc bạc kia tên là Phương Thư Minh, là hội trưởng của Hiệp hội Đá quý Nam Hải, em từng nghe qua về người này, Phương Thư Minh này xuất thân từ gia đình danh giá, cả đời quang minh lỗi lạc, có ông ấy ở đây, buổi đánh cược này sẽ công băng thôi".

Giang Tử Phong đứng một bên giới thiệu cho Trần Triệu Dương.

Còn về hai vị tiền bối kia, một người là ông Đoạn - Đoạn Dương, còn một người là ông Trương - Trương Chấn Vũ.

Hai người họ đều là bậc thầy về chạm khắc đá quý, hai người họ được mệnh danh là bàn tay vàng trong giới chạm khắc đá ở Nam Hải, dù cho là một viên đá tầm thường thì khi qua tay họ điêu khắc liền trở thành vật đáng giá, giá trị chắc chăn sẽ tăng gấp đôi.

Đối với ba vị tiền bối này, tiền cược chỉ là vật ngoài thân, cái họ quan tâm là danh tiếng của bản thân và việc liệu có tìm ra được chất ngọc quý hiếm nào không thôi.

Dù gì thì họ đã ở cái tuổi này rồi, điều họ muốn nhất có lẽ là điêu khắc ra được một tác phẩm để đời.

Vì vậy, việc dùng tiền để mua chuộc ba vị tiền bối này đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Trần Triệu Dương cảm thấy hài lòng vô cùng, ít nhất thì Hứa Thiệu Phong cũng không giở thủ đoạn bỉ ổi nào.

Sau đó tất cả mọi người cùng nói chuyện và làm quen với nhau thì tới màn giới thiệu quy tắc của buổi đánh cược lần này.

"Hai vị, quy tắc buổi đánh cược này rất đơn giản, mỗi người sẽ chọn ra ba viên đá. Lần này chúng ta sẽ không dựa vào tổng giá trị để phân định thắng thua nữa, mà chúng ta sẽ phân định coi đá của người nào có tỉ giá cao nhất".

"Cũng có nghĩa là, ai dùng ít tiền nhất mà lựa được loại phỉ thúy đắt giá nhất sẽ là người chiến thắng". Lúc này, Phương Thư Minh giới thiệu quy tắc của buổi đánh cược.

Hứa Thiệu Phong vốn đang näm trong tay phần thẳng khi nghe tới quy tắc này, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Không sai, hắn vốn định nhờ Tiết Nhân giúp hắn lựa ra một vài viên đá có màu sắc đẹp, như vậy thì tỉ lệ thẳng của hẳn sẽ cao hơn.

Nhưng giờ với quy tắc như thế này, dường như đã kéo tỉ lệ chiến thẳng của hai người về mức tương đương với nhau rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play