“Mình thật ngu mà, sớm biết vậy thì đã đặt theo Phong gia rồi”.
“Đúng vậy, nếu tôi vừa rồi đặt cược theo một ván thì tuyệt rồi”.
“Điều này làm sao có thể chứ? Xác suất của bộ ba đồng nhất rất thấp, huống chỉ lại ra hẳn ba ván rồi”.
“Mau để tôi tính một chút. Nhà cái sẽ bồi cho Phong gia bao nhiêu đây? Tôi tính không ra con số này rồi”.
“Hơn 580 triệu, trời ơi, quá khủng khiếp rồi”. Những người xung quanh đều như phát điên lên, nhưng trong lòng tên chủ quản lại chùng xuống, hẳn ta lập tức nhìn xuống viên xúc xắc mà mình vừa mở ra.
Khi nhìn thấy những điểm mà mình vừa läc ra, hẳn ta trực tiếp ngất đi mà không nói được lời nào.
Mặc dù với tư cách là chủ quản, hắn ta cũng có một số tiền thù lao nhất định, nhưng đó là 580 triệu, không phải số tiền mà hản ta có thể bồi được.
Giang Tử Phong mất một lúc lâu mới có phản ứng, cậu ta dùng số tiền ba triệu tệ để đặt cược thế mà lại thắng được hơn 580 triệu tệ, quả là quá kích động rồi.
Trần Triệu Dương không ngạc nhiên vì điều này, bởi vì tất cả những viên xúc xắc trong cốc xúc xắc này đều nằm trong †ầm kiểm soát của anh.
Anh không chỉ có khả năng xuyên thấu, mà ở cảnh giới tại, anh có thể kiểm soát được chân khí trong cơ thể mình và đưa nó ra bên ngoài.
Điều này giúp anh có khả năng điều khiển được xúc xắc, cho nên mới xuất hiện bộ ba đồng nhất liên tiếp như vậy.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương chưa từng nghĩ tới việc dùng khả năng này để đoạt tiền.
Với khả năng xuyên thấu của anh, thực sự cũng có thể thẳng được.
Chỉ là tốc độ thẳng tiền quá chậm, hơn nữa không đạt được hiệu quả lớn.
Anh muốn cho Hứa Thiếu Phong biết răng tiền của anh thì không dễ dàng mà quyt được.
“Haha...”
Lúc này, Giang Tử Phong không thể nào che giấu được cảm xúc, cười điên cuồng không ngừng.
Các con bạc trong sòng bạc tất nhiên là rất ghen tị với cậu ta. Thứ vận may này thật sự quá đáng sợ rồi.
Cuối cùng bọn họ cũng biết ý nghĩa của câu nói. "Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voil
Chính là nói về những người như Giang Tử Phong, trong phút chốc danh tiếng của cậu ta đã hoàn toàn được tẩy trảng.
Người sòng bạc sớm đã để ý tới tình hình ở đây, thấy tên chủ quản ngất xỉu thì có người nhanh chóng chạy đến sơ cứu, kẻ bấm huyệt, người phun nước lạnh.
Cuối cùng, hắn ta cũng tỉnh lại.
Chỉ là hẳn ta nghĩ đến việc phải trả 580 triệu tệ, lại lập tức ngất đi.
Lần này, dù mọi người có gọi gì đi nữa cũng không thể tỉnh lại được.
“Có ai phụ trách không? Mau, mau bồi tiền trước đi”, lúc này Giang Tử Phong rất có khí thế, trực tiếp hét lên.
Kể từ khi Giang Tử Phong thẳng ván thứ ba, tất cả những người xung quanh sòng bạc đều vây quanh cậu ta.
“Lễ nào nhà cái không dám ra bồi tiền rồi sao?”
“Tôi nghĩ là vậy, 580 triệu tệ đấy, đây không phải là một con số nhỏ”.
“Chắc không đâu, mọi người biết đấy, Hứa Thiếu Phong rất giàu có”.
“Không sợ người cược nhiều tiền, chỉ sợ người cược có kỹ thuật cao”.
“Nhà họ Giang không dễ dây vào, cho là Hứa Thiếu Phong có không muốn cũng phải bồi tiền thôi".
Những người xung quanh ngay lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng cũng chỉ là bày tỏ ý kiến của mình mà thôi.
Lúc này, người thấy hối hận nhất chính là cô gái đổi chip cho Giang Tử Phong, ban đầu nhìn thấy cậu ta chỉ đổi một
trăm tệ tiền chip, cô ả còn cười chế nhạo.
Cuối cùng, người ta chỉ cược ba ván thì đã giành được số tiền mà cả đời này cô ả cũng đừng hòng kiếm được.
Sớm biết có kết cục này thì mình đã không chua ngoa như vậy rồi, nói không chừng còn có thể nhận được một ít lợi.
Bây giờ thì hay ho rồi, cái gì cũng không có.
Nghĩ đến đây, cô ả không khỏi tiếc nuối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT