Vừa đến nhà họ Diệp, Trần Triệu Dương đi theo Diệp Sùng Minh đến trước một mảnh sân cực kỳ đổ nát.

“Cậu Diệp, đây chính là nơi bế quan của ông cụ, chúng tôi đều không thể vào được, bởi vì trong sân khá nguy hiểm, nghe nói bố trí rất nhiều cạm bãy”, Diệp Sùng Minh thẳng thản nói.

Lúc này, xung quanh vẫn còn mấy người nhà họ Diệp, sau khi nghe thấy lời gia chủ của mình nói, ai cũng trợn tròn mắt, rõ ràng bọn họ không ngờ gia chủ nhà mình còn nhắc nhở Trần Triệu Dương.

“Nể tình ông trung thực nên tôi nhất định sẽ giữ lời!”, Trần Triệu Dương nghe được lời nói của Diệp Sùng Minh thì thản nhiên gật đầu.

Sau đó, dưới ánh mắt của nhiều người nhà họ Diệp, Trần Triệu Dương bước thẳng vào trong sân.

“Đúng là đã cài cảm không ít cạm bẫy, không ngờ ông cụ Diệp này lại có bản lĩnh này”, sau khi Trần Triệu Dương liếc mắt nhìn qua, nhìn rõ bố cục bên trong, lập tức hiểu rõ.

Trần Triệu Dương vươn tay ra, bấm vào một cái cây trong đó, bãy trên cây lập tức mất hiệu lực, Trần Triệu Dương bước qua cực kỳ thong dong.

Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, ai cũng ngạc nhiên.

Còn hiện giờ Diệp Sùng Minh lại thở dài một cái.

Quả nhiên, những thứ trong sân này không thể giữ chân Trần Triệu Dương.

Sau đó, Trần Triệu Dương lại vô hiệu hóa vài cái bẫy nữa, xem ra ông cụ Diệp bảo vệ mảnh sân này rất nghiêm ngặt.

Trần Triệu Dương chỉ mong những thứ bên trong sẽ không khiến mình thất vọng.

Sau khi anh mở đôi mắt xuyên thấu, cuối cùng phát hiện một hộp ngọc ở bên dưới chiếc bàn đá đặt tại vị trí khiến người ta ít chú ý nhất.

Nhưng điều khiến Trần Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ chính là, anh không thể nhìn qua hộp đá này, việc này khiến Trần Triệu Dương đột nhiên có chút hứng thú

Phải biết rằng, lúc đầu khi đến hồ Lộc Minh, anh không hề nhìn thấy tảng đá bảy màu đó, sau khi xuống đáy hồ, anh mới phát hiện là thứ đồ tốt.

Ngay lập tức, Trần Triệu Dương dùng chưởng bổ bàn đá ra, lộ ra một khoảng trống.

Người nhà họ Diệp ai cũng sửng sốt, vốn dĩ bọn họ còn tưởng Trần Triệu Dương sẽ đi vào phòng tìm đồ, kết quả Trần Triệu Dương lại xẻ đôi bàn đá mà ông cụ Diệp thường dùng để uống trà.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Trần Triệu Dương lấy ra một hộp đá khoảng 30cm từ khoảng trống dưới bàn đá.

Trần Triệu Dương mở hộp đá ra, phát hiện bên trong nó còn có một cái hộp, chiếc hộp này giống ngọc mà lại không phải ngọc, anh thử lại thì phát hiện thật sự không thể nhìn xuyên thấu ní.

Đồng thời Trần Triệu Dương còn phát hiện, hộp ngọc này không thể mở ra được.

Anh biết, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể mở ra được, cứ mang về trước đã rồi nói sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play