Anh không nóng vội mà vô cùng nhàn nhã chạy mấy vòng quanh biệt thự, sau đó lại trở lại biệt thự làm bữa sáng.
Lúc này Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã cũng đi xuống lầu.
“Thật là hiếm có, còn làm cả bữa sáng”, Nam Cung Yến đối với việc tối qua Trần Triệu Dương muộn như vậy mới trở lại còn có chút phê bình kín đáo, thấy anh làm bữa sáng cô liền chế nhạo.
“Chào buổi sáng hai người đẹp, đây là bữa sáng tình yêu mà tôi làm, rất hân hạnh mời hai người thưởng thức”, Trần Triệu Dương không tiếp lời mà nói thẳng.
“Tối hôm qua có ai đó đi thâu đêm không về, làm cho. một số người không vui đấy”, Từ Tịnh Nhã vẻ mặt hóng chuyện mở miệng đâm thọc.
“Không được nói”, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến trong nháy mắt đỏ bừng, sau đó cầm một miếng bánh mì nhét vào miệng Từ Tịnh Nhã: “Ăn cũng không ngăn được miệng cậu lại”.
“Được, mình không nói nữa”, Từ Tịnh Nhã hờn dỗi lấy bánh mì trong miệng ra.
“Trần Triệu Dương, khi nào thì anh đưa chúng tôi món đồ làm đẹp kia?", Từ Tịnh Nhã hỏi.
So với hóng chuyện thì cô ta càng quan tâm nhiều hơn đến việc ngoại hình của mình có thể cải thiện được không.
“Sẽ sớm thôi, lát nữa tôi đi mua dược liệu, những dược. liệu này đều khó tìm, phải tới chợ dược liệu, còn có một vài loại thảo dược tươi phải thu mua tại chỗ nếu không sẽ thất bại", Trần Triệu Dương ủ một hồi rồi đáp.
“Vậy hôm nay anh đi đi, đừng chậm trễ thời gian nữa”, Nam Cung Yến nghe vậy bèn nhận lời.
“Đúng rồi, hiện tại anh không cần phải đến công ty, tôi duyệt đơn nghỉ phép của anh rồi”, Nam Cung Yến hào phóng nói.
“Được, không thành vấn đề, vì hai người đẹp, tôi cúc. cung tận tụy đến chết mới thôi”, Trần Triệu Dương đáp với dáng vẻ không thể chối từ.
Bây giờ ngay cả Từ Tịnh Nhã cũng đã miễn nhiễm với những lời này của Trần Triệu Dương, trực tiếp lọc ra những điều vô nghĩa đó và chỉ nghe những lời hữu ích.
Trần Triệu Dương thấy hai người không chút động lòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tổn thương.
Dùng xong bữa sáng, hai người kia đến công ty, còn anh thì thong dong thu dọn đồ đạc rồi mới chuẩn bị tới hồ Lộc Minh.
Kết quả là vừa ra khỏi biệt thự liền thấy Giang Tử Phong đang đứng đợi mình ở cửa.
“Sao cậu lại tới đây", Trần Triệu Dương không ngờ Giang Tử Phong sẽ đến bèn hỏi.
“Lão đại, việc anh cùng ông cụ nhà họ Diệp quyết đấu sớm đã lan rộng khắp Nam Hải rồi, em bây giờ thân là một nửa võ lâm nhân sĩ đương nhiên cũng biết”
Giang Tử Phong vừa thấy Trần Triệu Dương thì lập tức cảm thấy một trận kích động
Phải biết răng người mà cậu ta sùng bái nhất bây giờ chính là Trần Triệu Dương, không nghĩ tới vừa chuẩn bị cùng anh tu luyện liền gặp được chuyện lớn bậc này, quả thực khiến cậu ta phấn khích tột độ.
Chỉ là cậu ta cũng có chút lo âu, suy cho cùng ông cụ nhà họ Diệp đã thành danh từ lâu, danh vọng ở cả thành phố Nam Hải này có thể nói như mặt trời ban trưa.
Cho dù ông ta từ lâu đã không còn quản lý nhà họ Diệp, hơn nữa còn bế quan vài năm, nhưng lại không có người nào dám chọc ghẹo tới nhà họ, đủ để chứng minh sự kh ủng bố của ông ta.
“Nếu cậu đã biết về trận quyết đấu thì đưa tôi tới hồ Lộc Minh đi”, Trần Triệu Dương ngược lại không để tâm tới việc Giang Tử Phong tới, lập tức lên xe.
“Trên đường dù sao cũng không có chuyện gì, nói cho. tôi nghe về Diệp Thiên Nam đi”, Trần Triệu Dương không tranh thủ thời gian ngồi trên xe để tu luyện mà nghe ngóng chuyện nhà họ Diệp từ Giang Tử Phong.
Rốt cuộc thì cả Hải Nam không có một võ giả tử tế nào, nhà họ Diệp dựa vào đâu có thể xuất hiện cao thủ đạt cảnh giới thiên tiên đây? Vả lại những người còn lại trong gia tộc cũng đều không có ý định tu luyện.
Do đó, nhà họ Diệp này ät hẳn phải có sự độc đáo của riêng mình, có lẽ, còn tồn tại một vài bí mật nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT