“Không, một bước đó đâu có dễ đột phá đến vậy”, Diệp Sùng Minh läc đầu, bất lực nói.

Nhưng ngay sau đó lại nói tiếp: “Mặc dù không có đột phá nhưng khoảng cách tới tiên thiên đại thành cũng không còn xa, đến lúc đó ngay cả những thế gia võ giả kia chúng ta cũng không còn phải sợ hãi nữa”.

“Quá tốt rồi, vậy còn đợi gì nữa? Chúng ta mau tới sơn trang Cảnh Vân thôi”, Diệp Sùng Hoan lúc này đã gần như không thể kìm nén được mà lập tức phấn khích nói.

“Được, chúng ta đến hội trường trước, vừa vặn xử việc lý hợp nhất lại thế lực của Triệu Ngũ, lần này không chỉ giết chết Trần Triệu Dương, mà nhà họ Diệp chúng ta nhất định sẽ tiến thêm một bước, thống nhất thế giới ngầm của Nam Hải. Đến lúc đó, chúng ta chính là gia tộc đứng đầu danh xứng với thực của thành phố Nam Hải này”.

Diệp Sùng Minh nghĩ tới cảnh tượng trong tương lai lập tức phấn khởi đứng dậy.

Trần Triệu Dương tất nhiên không hề hay biết đến dự định của nhà họ Diệp, cũng không biết rẵng ông cụ nhà họ Diệp chuẩn bị xuất quan, lúc này anh đã tới được hội trường.

Hội trường nơi đại hội Nam Hải diễn ra không phải ở trong nhà, dẫu sao cũng còn phải tổ chức thi đấu.

Trần Triệu Dương không đi tìm Tô Hồng Mị, chung quy anh cũng chỉ là đến xem thôi, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ không tùy tiện hành động.

Không ngờ đại hội so tài của thế giới ngầm lại có nhiều người tham gia như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của những người này căn bản không thuộc về thế lực ngầm.

“Trần Triệu Dương, không nghĩ tới mày lại sẽ xuất hiện ở đây, ha ha, đúng là trời xanh có mắt”, lúc Trần Triệu Dương đang dạo vòng quanh, muốn quan sát các cao thủ kia thì một tiếng cười điên cuồng truyền tới.

Anh quay đầu nhìn lại, phát hiện Giang Viễn Chinh dẫn theo vài người đang tiến đến trước mặt mình, khuôn mặt mang theo vẻ giễu cợt nhìn anh.

Anh không ngờ Giang Viễn Chinh lại có tư cách tham gia loại đại hội này, kết hợp với đám người không thuộc thế lực. ngầm mà anh thấy trước đó, xem ra tất cả các thế lực của Nam Hải đều có mặt tại đây.

“Thế nào? Còn muốn quỳ à?”, Trần Triệu Dương biểu cảm hờ hững nhìn Giang Viễn Chinh mà nói.

“Mày...”, vẻ mặt Giang Viễn Chinh thay đổi, hẳn ta nhớ tới lần mình bị Trần Triệu Dương đánh vào đầu gối, sau đó phải nhục nhã mà quỳ gối.

“Trần Triệu Dương, mày đừng kiêu ngạo, mày cũng không nhìn xem đây là nơi nào, có tin tao cho người ném mày ra ngoài không?”, nói đoạn Giang Viễn Chinh chỉnh trang lại cà vạt, khuôn mặt mang vẻ thách thức.

“Không tin”, Trần Triệu Dương lắc đầu.

“Chú em Giang, đừng xúc động như vậy, đại hội hôm nay rất quan trọng, tuyệt đối đừng ra tay, nếu không đến lúc đó tôi cũng không thể bảo vệ chú được đâu”, người bên cạnh giang tay ngăn Giang Viễn Chinh đang bừng bừng lửa giận lại.

“Thăng khốn, coi như mày may mắn, để mày sống thêm một lúc nữa, đợi đại hội kết thúc, mày nhớ mặt tao vào”, Giang Viễn Chinh có chút không cam tâm nhìn Trần Triệu Dương nói đầy uy hiếp.

“Ngu ngốc!”, Trần Triệu Dương căn bản không quan tâm tới lời đe dọa đó của Giang Viễn Chinh mà trực tiếp rời đi.

“Khốn kiếp, tôi nhất định sẽ khiến hẳn ta phải trả giá”, Giang Viễn Chinh lúc này cần răng nghiến lợi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play