Cứ như vậy, trong vòng chưa đầy ba phút, cả hội trường chỉ còn mỗi Jerry là người duy nhất còn sót lại.

Không phải tất cả đều bị Trần Triệu Dương giết, có một số người bị bản chết bởi chính người của bọn họ.

“Mày... Mày là ma quỷ sao? A...”,.Jerry gần như phát điên lên khi nhìn thấy điều này.

Súng trong tay gã ta điên cuồng bắn, nhưng đạn trong súng đã bản hết từ lâu rồi, chỉ có tiếng rắc rắc liên tục đập vào nòng súng.

“Nói đi, tên đầu sỏ phía sau là ai? Nếu nói ra, tao còn có thể để cho mày chết một cách thanh thản, bằng không, tao sẽ cho mày biết mùi vị sống còn không băng chết”, vẻ mặt Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, anh chắp hai tay ra sau nói.

Mười phút sau, Trần Triệu Dương để cho gã ta chết một cách nhẹ nhàng.

Quả nhiên nằm trong dự đoán của anh, nhiệm vụ này là do người ở thành phố Nam Hải yêu cầu, nhưng kẻ đứng sau lại giấu diếm thân phận, đến Huyết Hồ cũng không hề biết.

Trần Triệu Dương gọi điện thoại cho Hồ Lục Chỉ đến xử lý mọi việc ở đây.

Sau khi ông ta đến đây thì lập tức ngẩn người ra.

Bởi vì cảnh tượng lúc này chẳng khác gì là một chiến trường nhỏ, ngay cả Hồ Lục Chỉ vốn đã quen với cảnh chết chóc thế này còn cảm thấy hơi buồn nôn.

Huống hồ là những người mà ông ta mang đến, càng không thể chịu nổi, một số người đã phải chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.

“Hãy dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, ngoài ra còn một vài xác chết cách đây hai kilomet cũng cần phải xử lý”.

Bây giờ, Trần Triệu Dương cũng không còn ai có thể dùng được, chỉ có thể tìm ông ta mà thôi.

Hơn nữa, Hồ Lục Chỉ này không phải là loại người chỉ biết bằng lòng với thực tại, nếu ông ta có thể thay anh làm tốt tất cả mọi việc, vậy sau này có thể bồi dưỡng ông ta một cách thật tốt.

“Vâng, Trần Gia”, trước đây, Hồ Lục Chỉ chỉ biết Trần Triệu Dương là người đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ được anh lại lợi hại đến mức này. Điều này thật sự khiến ông ta hoàn toàn phục sát đất.

Từ cách xưng hô có thể thấy rằng Hồ Lục Chỉ đã thừa nhận Trần Triệu Dương.

Còn về phần Trần Triệu Dương, anh không hề quan tâm đến việc Hồ Lục Chỉ gọi mình như thế nào.

Nếu đã có ông ta xử lý chuyện này rồi thì anh cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, nên anh đã lập tức rời đi.

Sau khi Trần Triệu Dương rời đi, Hồ Lục Chỉ và người của ông ta đều thở phào nhẹ nhõm.

“Lục gia, Trần Gia này là ai vậy? Thật quá đáng sợ rồi. Có cảm giác như là chúng ta và anh ta “chơi” không cùng một đẳng cấp”, một đàn em của Hồ Lục Chỉ lập tức hỏi.

“Đó là người mà chúng ta không có khả năng dây vào. Nếu có thể theo cậu ta, sau này chúng ta chắc chắn sẽ giàu to thôi”, Hồ Lục Chỉ nhìn chăm chăm về hướng mà Trần Triệu Dương rời đi, trầm giọng nói.

“Thông báo cho mọi người biết, từ nay về sau, người của chúng ta phải biết nhìn xa trông rộng, nếu ai dám đắc tội đến “Trần Gia" thì đừng trách sao tôi không khách khí”, Hồ Lục Chỉ căn dặn đám đàn em của mình.

Ông ta sợ người của mình có mắt không tròng mà chọc phải Hổ, đến lúc đó lại liên lụy đến ông ta thì nguy.

“Vâng!", sau khi đám đàn em nghe thấy lời của Hồ Lục Chỉ, trong lòng đều không khỏi chấn động.

“Làm việc thôi”, Hồ Lục Chỉ cảm thấy không yên tâm, sau đó, ông ta gửi một bức ảnh vào nhóm cho tất cả đàn em và đính kèm theo mệnh lệnh của mình.

Trần Triệu Dương làm xong chuyện này liền trực tiếp trở về biệt thự, anh cảm giác được Thuần Dương Vô Cực Công. của mình sắp đột phá lên tầng thứ hai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play