“Yên tâm, không có chuyện gì đâu, tôi cũng không phải là người ăn chay”, Trần Triệu Dương xua tay, biểu hiện không có vấn đề gì.

Sau khi an ủi nhóm yêu tinh của phòng quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương mới đi tới phòng làm việc của Nam Cung Yến.

Buổi tối anh sẽ tới nhà Hồ Tiểu Nhạc sau khi tan sở, hiển nhiên phải đi điểm danh trước, thuận tiện hỏi thăm tình hình của Giang Viễn Chinh.

Kết quả là ngay khi Trần Triệu Dương bước tới cửa phòng làm việc của Nam Cung Yến liền nghe được bên trong truyền ra tiếng đập bàn.

“Chủ tịch Nam Cung, tôi nói cho cô biết, nhanh chóng khai trừ tên Trần Triệu Dương đó cho tôi, nếu không thì cô sẽ phải hối hận đớ”, giọng nói của Giang Viễn Chinh vọng ra, Trần Triệu Dương tức khắc nhíu chặt lông mày.

Anh không nghĩ tới vừa mới bị anh dạy cho một trận xong, hắn ta liền chạy tới gây rắc rối với vợ của mình, xem ra là vẫn chưa sợ.

Trần Triệu Dương lập tức muốn đẩy cửa đi vào, kết quả lại bị Ninh Tĩnh ngăn lại.

“Ôi chao, đại thiếu gia của tôi, anh đừng vào, bên trong sắp đánh nhau rồi”, Ninh Tĩnh thấy Trần Triệu Dương tiến lại gần, vội vàng bước lên chặn lại.

“Chuyện gì thế? Một phó chủ tịch như Giang Viễn Chinh lại dám nói chuyện với Tiểu Yến như vậy”, Trần Triệu Dương tò mồ hỏi.

“Ôi, Giang Viễn Chinh này là con trai của ông cụ Giang, nguyên lão của công ty, ông cụ Giang lúc đầu là người đã cùng chủ tịch hội đồng quản trị gây dựng lên công ty này, bởi vậy cho dù là chủ tịch Nam Cung cũng không dám quở trách hắn ta”.

Ninh Tĩnh nói tới đây thì khuôn mặt tràn ngập khinh thường.

“Ồ, thì ra là một tên dựa vào người nhà mà thăng tiến, nếu bố hắn ta đã không dạy dỗ được vậy thì để tôi dạy”.

Trần Triệu Dương sắc mặt nghiêm túc, lập tức mở cửa bước thẳng vào.

Hai người đang đứng trong phòng là Nam Cung Yến và Giang Viễn Chinh đồng loạt nhìn về phía cửa, thấy Trần Triệu Dương tới, Nam Cung Yến có chút hoảng loạn, cô biết rõ tính tình của anh, ngộ nhỡ anh lại hành động theo cảm tính thì sợ rằng việc này càng khó xử lý hơn.

Mà Giang Viễn Chinh hoàn toàn trái ngược, sau khi thấy Trần Triệu Dương, hẳn ta trước tiên cảm thấy toàn thân đau đớn, sau đó liền trở nên vui mừng.

“Tiểu Yến, chính là tên khốn này, vừa rồi lại dám đánh tôi, hơn nữa còn bắt tôi quỳ xuống, loại côn đồ này nhất định phải bị khai trừ”, Giang Viễn Chinh nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương với vẻ mặt tự mãn, hắn ta không tin, Nam Cung Yến sẽ vì một tên nhân viên quèn mà đắc tội với mình.

“Xem ra anh thực sự không muốn đôi chân kia nữa”, trên mặt Trần Triệu Dương lộ ra một tia lạnh lùng, trong giây lát anh đã bước tới trước mặt Giang Viễn Chinh, liền muốn ra tay.

“Trần Triệu Dương, dừng tay”, Nam Cung Yến vừa thấy dáng vẻ này của anh thì đã biết là mọi việc hỏng bét, cô vội vàng mở miệng ngăn lại.

“Đừng lo lăng, chỉ là một tên đốn mạt, sẽ không có chuyện gì đâu”, Trần Triệu Dương không để ý mà nói với cô.

“Trần Triệu Dương, nể mặt tôi, đừng ra tay ở công ty”, Nam Cung Yến cũng đã chán ngấy tên Giang Viễn Chinh này rồi, chỉ là cô lại không thể động chạm tới hản ta, chỉ có thể cảnh cáo bằng lời nói nhưng hiệu quả cực thấp.

Nghe được lời này của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương lập tức vui vẻ, không được ra tay ở công ty, vậy cũng có nghĩa là, trừ công ty ra, anh có thể dạy dỗ tên kia ở những chỗ khác.

“Quá bừa bãi rồi, Tiểu Yến, nếu như cô không đuổi hắn đi, tôi nhất định sẽ tìm chủ tịch hội động quản trị”, Giang Viễn Chinh tức giận tới cực điểm, không ngờ Trần Triệu Dương ngay trước mắt Nam Cung Yến còn muốn đánh hắn ta.

“Phó giám đốc Giang, không phải là tôi không muốn khai trừ anh ta, mà là tôi không có quyền hạn ấy, hay là ông đi tìm ông nội tôi, để ông đuổi anh ta đi?”, Nam Cung Yến vừa nghe vậy thì lập tức đá trái bóng cho ông nội mình.

Phải biết răng, lúc đầu người đồng ý mối hôn sự này chính là ông nội cô.

“Cái này...”, Giang Viễn Chinh nghe đến đây thì ngẩn người.

Phải biết răng trước kia hẳn ta chỉ cần nói như vậy, Nam Cung Yến nhất định sẽ chịu khuất phục, nhưng lần này lại không thành công.

“Còn không nhanh cút đi, nếu không phải là chủ tịch thay anh cầu xin thì tôi đã khiến anh phải bò ra ngoài rồi”, Trần Triệu Dương vừa nói vừa hươ lên nắm đấm.

“Các người được lắm, đợi đó cho tôi”, Giang Viễn Chinh biết bản thân không làm gì được, chỉ có thể hằn học rời đi.

Đợi Giang Viễn Chinh rời khỏi, Nam Cung Yến liền dữ dăn trừng mắt với Trần Triệu Dương.

“Chỉ biết gây họa cho tôi, lần này là vì chuyện gì?”,Nam Cung Yến đương nhiên không thể chỉ nghe lời một phía của Giang Viễn Chinh, lập tức hỏi.

Không còn cách nào khác Trần Triệu Dương chỉ đành kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra.

“Em nói đi, loại người này có phải là thiếu đòn hay không? Anh đánh hắn ta lẽ nào là sai sao?”

Trần Triệu Dương thản nhiên ngồi xuống sofa, bắt chéo. hai chân, cầm lấy một quả táo bảt đầu gặm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play