Trần Triệu Dương thực sự là bị lao lực quá độ, những người khác nhìn thấy thì đều vội vàng vây quanh anh.
“Tôi không sao, mọi người đừng có đứng đợi ở đây nữa, mau về đi. Nhiều người như vậy ở đây cũng không có tác dụng gì, lại còn cản trở bác sĩ làm việc”, Trần Triệu Dương nhìn đám bảo vệ đứng xung quanh thì mở miệng quở trách.
“Haha, anh Dương, không phải là do chúng tôi không biết giúp gì hay sao”.
“Đúng thế, nếu như chúng tôi có năng lực như anh Dương thì sớm đã lao lên giúp rồi”.
“Cảm ơn các cháu nhiều, nhưng các cháu đi về trước đi”, Ngô Quế Hoa khuyên họ.
“Bác à, Đại Quân không còn gì nguy hiểm nữa, cháu xin phép về trước đây”, Trần Triệu Dương thực sự hơi sợ ở cạnh Ngô Quế Hoa vì bà ấy quá nhiệt tình.
Hơn nữa anh còn có cảm giác hơi kì lạ, cứ như thể có người đang đứng trong tối âm thầm quan sát anh.
Trần Triệu Dương biết, chắc đây là thủ đoạn của nhà họ Diệp, chỉ là anh chưa cảm nhận thấy sự nguy hiểm cho nên người kia chắc chỉ theo dõi anh trong im lặng mà thôi.
Trần Triệu Dương chào tạm biệt Ngô Quế Hoa xong thì dẫn theo Dương Lệ rời khỏi bệnh viện.
“Sao thế?”, Dương Lệ dù gì cũng là trưởng phòng bảo vệ, cho nên tính cảnh giác cũng cao hơn người khác. Cô nhìn thấy dáng vẻ của Trần Triệu Dương như thế thì cảm thấy có gì đó không đúng,
“Ừ, có người đang theo dõi chúng ta, để tôi lái xe cho”, Trần Triệu Dương nở một nụ cười kì lạ, đám người đó thế mà dám theo dõi anh, dù gì anh cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trong việc này rồi.
Nhớ lại năm đó, khi anh bị một đám lính đánh thuê nước ngoài truy giết thì chäc chẳn còn li kì hơn thế này nhiều, nhưng họ cũng bị anh cắt đuôi rồi quay lại giết hết mà thôi.
Dương Lệ trợn trảng mắt: “Không phải cậu không biết lái xe sao?”
Dù ngoài miệng nói thế nhưng cô cũng là một người hiểu chuyện. Cô lập tức đưa khóa cho anh rồi ngồi ra sau.
Trần Triệu Dương không cãi lại Dương Lệ mà lập tức lên xe, lái vào trong một con ngõ nhỏ.
Quả nhiên, đợi sau khi anh lái xe vào trong con ngõ nhỏ đó rồi thì ngay cả Dương Lệ cũng phát hiện ra được có người theo dõi.
“Làm sao bây giờ? Họ là ai thế? Nếu không tôi báo cảnh sát nhé?”, Dương Lệ nói một cách hoảng sợ, dù gì ngay cả họ. là ai cô còn không biết.
“Không cần, họ không muốn giết người đâu, chỉ là theo dõi chúng ta thôi”, Trần Triệu Dương lắc đầu rồi lái xe một cách điêu luyện xuyên qua con ngõ nhỏ.
Vốn dĩ Dương Lệ không quá chú ý đến kỹ thuật lái xe của Trần Triệu Dương nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bị kỹ thuật lái xe của anh hấp dẫn.
Cả quá trình anh đều lái với tốc độ lớn nhất, mặc dù tốc độ lớn nhất của chiếc xe máy điện này cũng không nhanh nhưng đi trong một con ngõ nhỏ như vậy mà anh chưa một lần phanh xe, cứ thế một đường lao qua con ngõ nhỏ hẹp này.
Nhưng mà rõ ràng chất lượng xe của những người theo đuôi họ tốt hơn nhiều, nếu không phải xe hơi thì chắc chắn là xe moto rồi.
“Đều trách tôi, nếu biết sớm thì đã lái con ZEUS đó đi rồi”, Dương Lệ cảm nhận được sự khác nhau rõ rệt của hai chiếc xe thì nói một cách tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT