Diệp Thiên Phàm ôn hôm một người phụ nữ, mỉm cười và hỏi.
“Không rõ là ai gọi tới nữa. Người đó nói có kẻ muốn giết anh, muốn anh trốn đi", người phụ nữ mỉm cười đắc ý rồi tiếp tục nói: "Ở Nam Hải này người dám động tới anh Diệp đây chắc chưa ra đời đâu. Em nghĩ chắc là tên nào đó rảnh rỗi gọi điện trêu chọc thôi”.
“Haha, chắc vậy".
Diệp Thiên Phàm cười lớn: "Người dám động tới Diệp Thiên Phàm này vẫn còn chưa được sinh ra đâu".
“Ở Nam Hải ai chẳng biết anh Diệp lợi hại tới mức nào".
“Đừng nói là muốn giết anh Diệp, em thấy dám động tới một cọng tóc của anh cũng chẳng có ai đâu".
“Thiếu gia ngông cuồng nhất Nam Hải là danh xưng hão huyền chắc?"
“Chắc chản là ai đó nhàn rỗi quá gọi điện trêu chọc rồi".
Đám người bên cạnh Diệp Thiên Phàm cũng bắt đầu tươi cười nịnh nọt.
Diệp Thiên Phàm ôm hôn hai người phụ nữ trong lòng, lộ ra một nụ cười đắc ý: "Kẻ nào dám đối đầu với Diệp Thiên Phàm này chắc chẳn sẽ không sống nổi tới sáng ngày hôm sau". “Nói đúng lắm". "Nào, chúng ta cùng lên một cái". “Anh Diệp lợi hại nhất!" Đám người bên cạnh Diệp Thiên Phàm cười lớn.
“Mấy cậu nói xem anh Dương không phải thật sự muốn đi gây sự với Diệp Thiên Phàm chứ?”
Tiểu Mao lo lẳng nói.
“Cái này có khả năng lắm".
“Nhưng mà Diệp Thiên Phàm không dễ chọc đâu".
“Tôi nghe nói đám vệ sĩ của Diệp Thiên Phàm không ít người là cao thủ. Anh Dương đi như vậy có khi nào là tự đâm đầu vào chỗ chết không?"
“Người của nhà họ Diệp không chọc nổi đâu".
Nhóm bảo vệ đồng loạt nói.
“Vậy, vậy phải làm sao đây?", Hồ Tiểu Nhạc bị doạ tới thất thần.
Anh trai cô chính là vì động tới Diệp Thiên Phàm nên mới dẫn tới kết cục này. Nếu như Trần Triệu Dương cũng rơi vào kết cục giống như vậy thì thật không dám tưởng tượng.
“Hay là gọi điện thông báo cho đội trưởng Dương đi".
“Báo cho đội trưởng Dương thì có tác dụng gì chứ, hay là thông báo cho tổng giám đốc Nam Cung đi".
“Đúng, hình như anh Dương sợ tổng giám đốc Nam Cung lắm, chúng ta báo cho tổng giám đốc Nam Cung đi".
Lúc này, nhóm bảo vệ mới nhớ ra.
“Nhưng mà tôi không có số điện thoại của tổng giám đốc. Nam Cung", Tiểu Mao nói.
“Tôi cũng không có".
“Tôi có. Để tôi gọi cho", Hồ Tiểu Nhạc đáp. “Nhanh lên".
“Mau báo cho tổng giám đốc Nam Cung". Nhóm bảo vệ thúc giục.
"Này người anh em, cậu tới xin việc ở câu lạc bộ Giải trí Quốc tế à?"
Tài xế taxi nhìn một lượt Trần Triệu Dương rồi tốt bụng nhắc nhở: "Tôi khuyên cậu nên bỏ ý định đó đi. Hình tượng của cậu không đạt chuẩn đâu".
“Tôi tới tìm người".
Trần Triệu Dương đáp.
“Tìm người?", tài xế taxi nghe vậy càng thêm khẳng định và nói: "Vậy cậu càng không cần đi cho mất công nữa. Câu lạc bộ Giải trí Quốc tế không phải ai cũng vào được đâu. Thân thế không đủ lớn thì ngay cả cửa trước cũng đừng hòng bước. vào. Cậu có tới thì cũng vô dụng thôi”.
“Không cho tôi vào thì tôi sẽ xông vào trong”. Trần Triệu Dương bình thản đáp.
“Xông vào?"
Tài xế taxi cười nhẹ và nói: "Cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, ở câu lạc bộ đó có không ít cao thủ, hơn nữa
còn có rất nhiều bảo vệ, cậu căn bản là không có cơ hội để xông vào".
“Vậy sao?"
“Thật đó! Nếu cậu cứ cứng đầu mà xông vào, bọn họ sẽ giết cậu đó. Tôi khuyên cậu đừng nên manh động".
“Vậy tôi càng phải thử rồi", Trần Triệu Dương đáp.
Tài xế taxi thấy không khuyên nổi Trần Triệu Dương liền bất lực lắc đầu: "Lúc cậu tới nơi cậu sẽ hiểu thôi. Tôi dám khẳng định cậu đi không quá ba bước sẽ bị người ta đánh gục. Nơi đó không phải là nơi người bình thường có thể vào được đâu".
Trần Triệu Dương vờ như không nghe thấy những điều tài xế taxi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT