“Anh Dương, tại sao Chủ tịch Nam Cung muốn thăng chức cho anh lên phó tổng giám đốc anh lại không làm chứ?”

“Đúng thế, cơ hội tốt như thế mà anh lại từ chối, đúng là lãng phí của trời”.

Giải quyết xong chuyện của Tất Văn Bách rồi, mọi người đều quay lại phòng bảo vệ, lúc này đám người Hồ Đại Quân đều vây quanh Trần Triệu Dương hỏi liên thanh.

Trần Triệu Dương ngồi giữa thì chỉ cười và nói: “Lẽ nào các người không nhìn ra đây là một cái bẫy sao?”

“Không”.

“Bẫy, anh nói là chủ tịch muốn dùng chiêu mật ngọt chết ruồi với anh sao?”

“NO, NO!”, Trần Triệu Dương lắc lắc ngón tay, nói: “Xem ra các người thực sự không hiểu”.

“Anh Dương, giải thích đi”.

Đám người Hồ Đại Quân chăm chú nhìn anh.

“Các người nghĩ mà xem, bây giờ chủ tịch thăng chức cho tôi lên phó tổng, nhất định là muốn gả con gái ông ấy cho tôi và giao lại cả tập đoàn cho tôi quản lý, chỉ cần con gái ông ấy gả cho tôi rồi, thì cuộc đời này của tôi liền mất đi mục đích phấn đấu, một người không có mục đích phấn đấu thì có khác gì con cá muối không? Cho nên cái bẫy này là một cái bẫy lớn”, Trần Triệu Dương nói một cách quang minh chính đại: “Tôi chỉ là một thanh niên có ước mơ, không thể lọt bẫy như vậy được”.

Đám người Hồ Đại Quân nghe thấy Trần Triệu Dương nói như thế, đều thầm khinh thường anh.

“Anh Dương, anh nói là chủ tịch sẽ gả tổng giám đốc Nam Cung cho anh sao?”

“Anh thật đúng là không biết xấu hổ”.

“Đúng là không biết xấu hổ”.

Đám người Hồ Đại Quân mắng to.

“Haha”, Trần Triệu Dương cười một cách vô lại: “Các người không tin thì thôi”.

“Trần Triệu Dương, tại sao một cơ hội tốt như chức vụ phó tổng giám đốc này cậu lại không làm chứ”.

Dương Lệ đang đứng bên cạnh cũng hỏi lai một cách khó hiểu.

Cô biết Trần Triệu Dương được nhận vào là nhờ quan hệ, nhưng cô thấy, nếu mà chỗ dựa của Trần Triệu Dương lớn thì anh cũng không đến mức phải làm một tên bảo vệ quèn. Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy rồi mà anh lại không biết tận dụng.

“Đội trưởng Dương, cô muốn nghe tôi nói sự thật không?”

Trần Triệu Dương nhìn chằm chằm Dương Lệ, cười.

“Tất nhiên”.

“Tôi không nỡ xa cô”, Trần Triệu Dương cười.

“Ồ!”

“Hóa ra là như thế”.

“Đúng là tình yêu đích thực!”

“Đội trưởng Dương, gặp được người con trai như vậy thì cô phải cưới ngay thôi”.

“Anh Dương, miệng thì nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật đó”.

Đám bảo vệ đứng bên cạnh ồn ào.

Dương Lệ cảm thấy nóng hết cả mặt, cô nói thầm: “Các người đừng nói linh tinh”.

Lúc này Dương Lệ không dám nhìn thẳng vào mắt người nào đó nữa rồi.

“Đội trưởng Dương, thực ra vừa rồi tôi ra tay với Tất Văn Bách đều là vì cô”, Trần Triệu Dương nói một cách thâm tình: “Tất Văn Bách mắng tôi, tôi có thể nhịn được. Nhưng mà hắn lại dám mắng đội trưởng Dương thì tôi không thể nào nhịn được. Vì thế chuyện hôm nay, công lao lớn nhất tôi nghĩ nên thuộc về cô”.

Dương Lệ nghe được lời nói của Trần Triệu Dương liền cảm thấy trái tim như bị ai chạm vào một cái, đột nhiên đập một cách nhanh chóng. Tuy rằng cô biết người nào đó có thể chỉ đang nói bậy nhưng vẫn không khống chế được mà cảm thấy rung động.

“Đúng là anh hùng tức giận vì hồng nhan mà”.

“Anh Dương, chúng tôi ủng hộ anh”.

“Đội trưởng Dương, người đàn ông như thế này xứng đáng gả”.

Mấy người bảo vệ lại càng ồn ào hơn.

Lúc này sắc mặt Dương Lệ đều đỏ rực hết cả lên rồi.

Trần Triệu Dương nhìn thấy khuôn mặt đỏ hết cả lên của cô thì cười thầm một cách đắc ý, anh chính là cố ý làm như vậy. Huống chi, khó lắm mới có cơ hội nhìn thấy Dương Lệ đỏ mặt, đúng thật là đẹp không gì sánh bằng.

“Đội trưởng Dương, tôi làm tất cả đều vì cô, tôi sợ là được thăng chức rồi sẽ không thể nào gặp được cô nữa”.

Trần Triệu Dương lại nói một cách thâm tình.

“Wow, hóa ra là như thế”.

“Đội trưởng Dương, nếu mà tôi là con gái thì tôi sẽ lấy anh ấy luôn rồi”.

Đám bảo vệ lại càng ồn ào hơn.

“Nghỉ đủ rồi thì mau quay lại làm việc đi, không muốn sống nữa đúng không?”

Dương Lệ giơ nắm tay lên nói.

Đám Hồ Đại Quân nhìn thấy, liền lập tức cầm lấy trang bị chạy ra khỏi phòng bảo vệ.

“Anh Dương, hai người nói chuyện vui vẻ”.

“Nếu muốn làm chuyện gì khác thì cứ thông báo trước cho chúng tôi một tiếng, tắt đèn là được, chúng tôi nhìn thấy đèn tắt tuyệt đối không ai quay lại làm phiền”.

“Cố lên!”

Đám Hồ Đại Quân ngay khi rời đi còn không quên cổ vũ Trần Triệu Dương.

“Cút!”

Dương Lệ hét lên một cách tức giận.

Đám Hồ Đại Quân nghe được thì chạy càng nhanh.

Đợi đến khi đám người họ rời đi, trong phòng bảo vệ chỉ còn lại mỗi hai người là Trần Triệu Dương và Dương Lệ.

Trần Triệu Dương nhìn Dương Lệ cười một cách xấu xa.

“Cậu muốn làm gì?”

Dương Lệ cắn chặt răng hỏi.

“Muốn!”, Trần Triệu Dương cười một cách xấu xa: “Đội trưởng Dương, tối nay, màu đen, cô còn muốn tiếp tục câu chuyện dang dở hôm trước không?”

“Tên lưu manh này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ”, Dương Lệ cắn răng mắng: “Còn có, nếu mà chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi sẽ giết chết cậu”.

“Haha”, Trần Triệu Dương quệt mũi cười: “Đội trưởng Dương, cô muốn tôi không nói ra cũng được, nhưng cô phải trả lời tôi một câu hỏi”.

“Câu hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi một chút, thân hình cô đẹp như vậy là do thẩm mĩ hay là tự nhiên vậy?” Trần Triệu Dương khoa tay múa chân hỏi.

Dương Lẹ nghe xong câu hỏi này của Trần Triệu Dương thì sững người lại, rồi đỏ mặt thở phì phò tiến một bước về phía trước giơ chân đá vào giữa hai chân của Trần Triệu Dương.

May mà Trần Triệu Dương mắt mũi lanh lẹ, anh nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại, kẹp luôn chân của Dương Lệ vào trong.

“Đội trưởng Dương, cô làm như thế là quá thất đức rồi”.

Trần Triệu Dương nói một cách kích động: “Đây là con cháu đời sau của tôi đấy...”

“Cậu bỏ tôi ra”, Dương Lệ cắn răng nói: “Tôi phải giết chết tên lưu manh cậu”.

“Không bỏ!”

“Không bỏ thì tôi sẽ cắn chết cậu”.

Dương Lệ lại gần Trần Triệu Dương chuẩn bị mở miệng ra cắn.

“Không phải chỉ là muốn cùng cô nghiên cứu về cấu tạo cơ thể người thôi sao, không cần phải kích động thế chứ?”

Trần Triệu Dương nhìn thấy Dương Lệ muốn cắn thật liền ôm chặt lấy cô, như thế thì cô không còn cách nào cắn được nữa.

Dương Lệ bị Trần Triệu Dương ôm lấy thì giãy giụa càng kịch liệt hơn.

“Tên lưu manh đáng chết, thả tôi ra. Tôi phải giết chết cậu”.

“Haha, không thả”.

“Phải làm sao cậu mới thả tôi”.

“Trừ phi cô đồng ý với tôi, không tìm tôi gây chuyện nữa”.

“Không thể nào”.

Dương Lệ nói.

“Vậy thì tôi cứ ôm như vậy thôi”.

Trần Triệu Dương không có ý định buông tay.

“Hai người đang làm gì ở đây thế?”

Khi cả hai người đang giằng co thì âm thanh lạnh lùng của một người phụ nữ vang lên.

Trần Triệu Dương nhìn qua thì nhìn thấy thư kí của Nam Cung Yến đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn hai người.

Tư thế của hai người lúc này đúng là có chút kì lạ.

Hai chân của Dương Lệ bị Trần Triệu Dương kẹp chặt, gần như cả nửa người trên đều bị anh ôm lấy.

Dương Lệ mặt đỏ tai hồng, nhìn qua như là hai người đang ve vãn nhau vậy.

“Không làm phiền hai người chứ”, thư ký lại nói.

Dương Lệ nhìn thấy, không biết lấy sức lực từ đâu lập tức đẩy Trần Triệu Dương ra.

“Tôi đến tìm Trần Triệu Dương”, thư ký đúng lúc này lên tiếng giải thích.

“Lần sau lại tìm cậu tính sổ”.

Dương Lệ giẫm mạnh vào chân Trần Triệu Dương một phát, mặt đỏ tía tai mà rời đi.

“Đúng là nhẫn tâm mà”, Trần Triệu Dương bị giẫm chân thì lập tức cau mày.

“Thư ký Ninh, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Triệu Dương cười, hỏi.

Anh nhớ rõ tên của cô ta, Ninh Tĩnh.

Là thư ký của Nam Cung Yến.

“Chủ tịch có chuyện muốn tìm anh, bảo tôi đến thông báo cho anh lập tức lên đó”.

Ninh Tĩnh nhìn thấy bộ dạng cười đùa cợt nhả của Trần Triệu Dương thì nói một cách chán ghét. --------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play