Lúc Nam Cung Yến nhào tới, Trần Triệu Dương cũng không né, anh còn thuận tay kéo cô lại phía mình và đè cô xuống.

Lúc này, cả người Nam Cung Yến đang bị Trần Triệu Dương đè lên.

"Vợ à, em có phải chuẩn bị để anh "thịt" không vậy? Em đừng gấp gáp, chúng ta về nhà rồi làm, được không?"

"Đồ lưu manh, tôi phải giết anh".

Lúc này, Nam Cung Yến vung nắm đấm tới.

Trần Triệu Dương cũng để mặc cho cô đánh mình.

Dù gì cô đánh cũng chẳng đau, hơn nữa lúc này Nam Cung Yế còn đang bị đè dưới người anh, Trần Triệu Dương thích thú hưởng thụ khoảng khắc này.

Cũng không tồi chút nào!

Tỉng! Ting!

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên. "Vợ à, đừng quậy nữa. Anh nghe điện thoại đã”. Trần Triệu Dương nói.

"Không được, anh phải nói rõ cho tôi, còn phải xin lỗi tôi nữa", Nam Cung Yến không định ngừng tay lại.

Mà lúc này, Trần Triệu Dương đột ngột vung tay lên. Aaal

Nam Cung Yến giật mình hét lên, tiếp đó cô liền cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm.

"Còn dám động đậy nữa là anh tiếp tục đó", Trần Triệu Dương đáp.

Nam Cung Yến không còn dám động đậy nữa. Trần Triệu Dương lôi điện thoại ra, là Triệu Ngũ gọi tới.

Trần Triệu Dương đẩy Nam Cung Yến ra rồi nhấc máy, trầm giọng đáp: "Là tôi đây, có chuyện gì sao?"

Sau khi nghe Triệu Ngũ nói xong, anh liền đáp: "Tôi biết rồi. Ông giúp tôi theo dõi chuyện này, có động tĩnh gì báo ngay cho tôi".

Nói xong, Trần Triệu Dương cúp máy.

"Là cô gái nào gọi cho anh à? Thần bí như vậy?"

Nam Cung Yến bĩu môi nói: "Nếu giờ anh muốn đi gặp. người phụ nữ khác thì cứ đi đi. Không cần về cùng tôi nữa".

"Vợ à, em đang ghen sao?”", Trần Triệu Dương cười nói. "Hứ, tôi không thèm ghen đâu", Nam Cung Yến bĩu môi đáp: "Anh có ở bên cạnh người phụ nữ nào thì cũng chẳng liên quan tới tôi. Dù gì sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn thôi”.

"Sớm muộn cũng sẽ ly hôn? Vậy xem ra, miếng ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục của anh phải đem về cất kĩ rồi".

Trần Triệu Dương cười nói. "Anh dám?”

Nam Cung Yến chừng mắt nhìn anh, bày ra tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ liều mạng với Trần Triệu Dương.

"Hì hì", Trần Triệu Dương sờ sờ mũi, cười nhẹ.

"Anh nói rồi miếng ngọc này là để tặng cho vợ mình. Ý của em là đồng ý làm vợ anh rồi?"

"Hừ, không thể nào".

Nam Cung Yến đáp.

"Vậy thì anh sẽ lấy lại nó".

"Không được".

"Em ngăn nổi anh sao?"

Trần Triệu Dương cười đáp.

Nam Cung Yến nghe tới đây liền tức giận. "Họ Trần kia, anh muốn sao nào?"

"Muốn anh không lấy lại cũng được. Em hôn anh một cái đi.

Trần Triệu Dương cười đểu: "Hoặc là em để anh hôn một cái. Nếu như chuyện này mà em cũng không chịu, thì anh sẽ lấy lại nó thật đó".

Nam Cung Yến do dự một hồi, cô biết mình đấu không lại tên lưu manh trước mặt này.

Cô liền nhảm chặt mắt, đáp: "Muốn hôn thì hôn đi. Tôi coi như bị chó hôn vậy".

Trần Triệu Dương thấy Nam Cung Yến nhẳm chặt mắt, cộng thêm biểu cảm giận dữ của cô, có chút đáng yêu.

Anh lại gần cô và hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.

Trần Triệu Dương hôn xong, Nam Cung Yến liều mạng lau

"Đương nhiên là không được rồi", Trần Triệu Dương cười đáp: "Anh còn phải đem đống đá của anh về nhà nữa. Bên trong này đều là đồ tốt đó".

Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến liền nghĩ ra một chuyện.

Cô có chút kích động hỏi: "Anh nói đống đá hôm nay chọn được bên trong toàn đồ tốt sao?"

"Anh chỉ nói bừa thôi mà", Trần Triệu Dương cười đáp: "Anh nghĩ là có, nhưng cũng không chắc sẽ đúng".

"Vậy chắc chắn đúng rồi", Nam Cung Yến nghĩ tới việc Trần Triệu Dương chọn được nhiều đá như vậy, nếu như bên trong tất cả đều là phỉ thúy, thì đủ cho cô mở một tiệm đá quý rồi.

Tính ra như vậy, cô có thể kiếm được một khoản kếch xù rồi.

"Chỗ đá này tôi muốn giữ hết". Nam Cung Yến nghiêm túc nói. "Gồm cả anh em cũng muốn giữ phải không?”

"Không thèm!", Nam Cung Yến lạnh lùng từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play