"Tất Văn Bách cầm trên tay ba viên ngọc phỉ thuý cho vài người định giá.
Bọn họ đã nhanh chóng ra được một cái giá.
Sau một hồi ước lượng, viên ngọc Phỉ Thuý Nước kia giá 15 triệu tệ, viên Phỉ Thuý Băng 40 triệu, viên sau cùng là Phỉ Thuý Thuỷ Tỉnh trị giá 150 triệu.
Ba viên phỉ thuý này cộng lại thì đã hơn 200 triệu.
Chỉ trong một ngày đã cắt ra ba viên phỉ thúy như thế, quả thật làm người khác không nói nên lời mà.
"Ba viên này đều là phỉ thuý thượng hạng, tổng giá trị đã hơn 200 triệu rồi, đúng là quá đỉnh!"
"Tôi nghĩ là không cần thi thố gì nữa, có thể chọn được ba khối đá chứa ngọc đã quá sức tưởng tượng rồi, huống chỉ là bàn về giá tiền của chúng chứ".
"Cậu Tất lời to rồi".
Những người bên cạnh đều xôn xoa bàn tán.
Lúc này Tất Văn Bách giống như một con gà trống vừa đá thẳng, phách lối kiêu ngạo bước tới cạnh Trần Triệu Dương tươi cười nói: "Họ Trần, bây giờ mày có cảm nghĩ gì hả?”
“Tôi không dám nghĩ luôn ái!"
Giang Tử Phong lắc đầu nói: "Không dám nghĩ, không dám nghĩ".
Trái lại, Trần Triệu Dương thản nhiên nói: "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc khi mấy người đã làm mẻ viên Thúy Thuỷ Tinh kia thôi”.
"Có gì mà tiếc chứ?", Tất Văn Bách hỏi lại.
"Dù sao, lát nữa nó cũng là của tôi, bây giờ bị mẻ một chút, đương nhiên là thấy tiếc rồi", Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói.
"Haha~"
"Hăn ta bị điên rồi à?"
"Hắn cảm thấy hắn có cửa thắng sao?”
"Má ơi, ảo tưởng sức mạnh quá đó!"
"Cậu tính chọc tôi cười chết à?”
Mọi người xung quanh phá lên cười.
Bọn họ đều cho rằng Trần Triệu Dương bị điên thật rồi. Còn hi vọng thẳng cuộc sao?
Đó là chuyện không thể nào!
Nam Cung Yến lắc đầu thở dài, cô cũng cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.
Số cũng phải đỏ lắm mới giống được như thầy Sơn, ra tay cái là chọn được ba món đồ thượng hạng.
Trần Triệu Dương lại muốn cắt ra ba viên nữa, còn phải có giá cao hơn bọn họ, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy
ra được.
Theo cách nghĩ của Nam Cung Yến, xác suất mở ra chắc. còn nhỏ hơn trúng 5 triệu nữa.
"Anh Dương, đành chịu thôi”.
Giang Tử Phong nhụt chí nói.
"Hà c này Tất Văn Bách đang chết cười liền dừng lại nói: "Họ Trần, thôi thì thế này, chỉ cần mày bắt chước chó sủa mấy tiếng, tao sẽ để mày thua một nửa thôi".
"Cậu Tất, cậu rộng rãi quá".
"Nhãi ranh, còn không mau đồng ý đi, như thế thì cậu cũng có lời rồi còn gì".
"Thua một nửa thì cũng xem như có lời rồi”
Mọi người ồn ào nói.
"Anh Dương, anh nên cân nhắc một chút đi".
Giang Tử Phong yếu ớt nói.
"Tất Văn Bách, không bắt chước chó sủa mà chỉ nhận thua một nửa thôi được không?", Giang Tử Phong nhẹ giọng năn nỉ.
Nam Cung Yến cũng đồng ý với ý kiến này.
"Biến!"
Trần Triệu Dương đanh mặt thụi cho Giang Tử Phong một cái.
"Tôi không bao giờ nhận thua đâu!"
Sau đó Trần Triệu Dương lại nói: "Bắt đầu cắt tảng đá của tôi ra đi, tôi không thể thua được".
Haha!
Trần Triệu Dương vừa nói xong, mấy người đứng bên cạnh lại cười phá lên châm chọc.
"Trần Triệu Dương, đôi khi nhận thua cũng không phải là không tốt".
Nam Cung Yến nhẹ giọng nói. "Em phải tin anh chứ, nhất định sế thẳng mài!" Trần Triệu Dương vẫn vô cùng tự tin.
Giang Tử Phong thở dài nói: "Xem ra em cũng nên tự tìm một phú bà rồi".
Mấy người đứng bên cạnh vẫn tiếp tục cười nhạo.
Trần Triệu Dương thì lại vô cùng nghiêm túc bê tảng đá của mình, giải thích cho mấy người thợ nên cắt như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT