“Tên họ Trần kia, tôi đang nói chuyện với anh đấy. Anh không lẽ là một tên điếc?”

Tất Văn Bách hét lên đầy bực tức.

Trần Triệu Dương nhả ra một cột khói, như cũ không quan tâm tới hắn ta.

“Tất Văn Bách, bây giờ tôi là người đại diện của anh Dương, có chuyện gì thì nói với tôi”.

Giang Tử Phong chủ động đứng ra: “Anh Dương nói rồi, anh ấy không muốn tiếp chuyện với kẻ đã từng thua dưới tay mình”.

“Cậu!”

Tất Văn Bách thật muốn chửi tục.

Nhưng hẳn nhớ tới kế hoạch mà mình đã lập ra nên chỉ đành nhẫn nhịn.

“Tên họ Trần kia, tôi muốn cược với anh một ván”.

Tất Văn Bách đi thẳng vào vấn đề: “Anh có dám cùng tôi cược một ván không?”

“Ha ha, Tất Văn Bách, anh đừng có quên, anh đã liên tục thua dưới tay anh Dương hai lần. Sao anh lại cứ mặt dày thế nhỉ", Giang Tử Phong đắc chí cười nói: “Chẳng nhế anh lại thích tự ngược thế à”.

“Giang Tử Phong, ở đây không có chuyện của cậu”.

"Tất Văn Bách phẫn nộ rống to.

“Ai nói là không việc của tôi. Tôi là người đại diện của anh Dương”, Giang Tử Phong nói tiếp: “Tất cả mọi việc anh ấy đều giao cho tôi toàn quyền xử lý. Anh Dương, anh nói có đúng vậy không?”

Trần Triệu Dương gật đầu.

“Nhìn thấy chưa”.

Giang Tử Phong mỉm cười.

Lúc này Trần Triệu Dương giơ một ngón giữa lên.

Giang Tử Phong thấy ngón giữa này giống như hiểu ra được điều gì, cậu ta lại hướng về Tất Văn Bách nói: “Anh Dương sẽ đánh cược với anh một ván, anh muốn cược cái gì thì cược cái đó”.

Giang Tử Phong vừa dứt câu, Trần Triệu Dương liền quay người lại, nhìn cậu ta chắm chằm: “Tôi có nói là sế cược à?”

“Anh Dương, anh giơ ngón giữa không phải là muốn đồng ý sao?”, Giang Tử Phong hỏi.

“Tôi giơ ngón giữa ý là muốn hắn ta cút”. Trần Triệu Dương đáp. “Ồ”, Giang Tử Phong đáp.

“Tên họ Trần kia, người của anh đã đồng ý đánh cược với tôi rồi. Anh đừng có nuốt lời”.

Tất Văn Bách căn răng nói.

“Tôi cũng đâu có nói là mình muốn nuốt lời”, Trần Triệu Dương xua đi khói thuốc: “Nói đi, anh muốn cược gì?”

“Cược miếng Phỉ Thúy Nước mà anh vừa mở được”, Tất Văn Bách đáp.

“Hừ, tôi còn tưởng rằng là canh bạc gì to tát”, Giang Tử Phong nói với vẻ xem thường.

“Trần Triệu Dương, anh đừng làm xẵng”. Nam Cung Yến nhắc nhở Trần Triệu Dương. “Cược thế nào?”

Trần Triệu Dương hỏi.

“Anh và thầy Sơn ở trong chợ đá kia mỗi người chọn lấy ba miếng đá. Sau đó cắt đá, tổng giá trị ba miếng đá của ai cao hơn thì coi như thẳng. Người nào thua sẽ tặng lại cho đối phương toàn bộ đá mà mình mở được. Nếu như anh thua thì miếng Phỉ Thúy Nước vừa rồi là của tôi. Còn nếu anh thẳng, tôi cho anh thêm ba mươi triệu”, Tất Văn Bách nghiến răng nói: “Thời gian chọn đá là một tiếng đồng hồ”.

Thầy Sơn nhìn Trần Triệu Dương chäm chẵm: “Nhóc con, tôi cũng muốn thử tài với cậu. Cậu có dám không?”

“Anh Dương, chuyện này không thể hấp tấp được. Em sợ bọn họ đã giở trò gì đó”, Giang Tử Phong khuyên nhủ: “Tên Tất Văn Bách này rất gian trá”.

“Trần Triệu Dương, anh không được tùy tiện đồng ý với hẳn ta”, Nam Cung Yến ở bên cạnh cũng nói: “Giá trị ước tính của Phỉ Thúy có lúc rất mơ hồ, hơn nữa lỡ như người định giá lại là người của bọn họ, cuối cùng người thua cuộc chính là chúng ta”.

“Vấn đề này các người có thể yên tâm. Người định giá sẽ do các người chọn, đến lúc đó lấy giá bình quân”.

Tất Văn Bách nói.

“Chúng tôi coi thường loại thủ đoạn nhỏ nhặt này”, Thầy Sơn khẽ hừ một tiếng: “Tôi muốn thắng cậu bằng thực lực của mình”.

“Tên họ Trần kia, có gan thì cùng chúng tôi đánh cược”, "Tất Văn Bách khích tướng: “Nếu còn là đàn ông thì hãy cược”.

“Hừ, chuyện này thì liên quan gì tới việc có phải đàn ông hay không””, Trần Triệu Dương phun ra một vòng khói nói: “Chẳng qua nếu như anh đã muốn cược, thì tôi sẽ cược với anh một ván”.

“Được. Đợi lát nữa tới nơi cắt đá, mười phút sau chúng ta bắt đầu từ nơi đó”.

Tất Văn Bách nói xong liền đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play