"Chết tiệt!"

Đám người Chu Thịnh Long cảm thấy hơi bất ngờ khi hẳn bị đánh văng ra ngoài.

Nếu nói về cơ thể, rõ ràng Chu Thịnh Long to con hơn Trần Triệu Dương, Trần Triệu Dương chỉ cần dùng một nắm đấm đã có thể đánh hắn bay ra ngoài, vậy phải mạnh tới mức nào chứ.

"Đánh nó! Đánh chết nó đi".

Chu Thịnh Long bò dậy, máu mũi vẫn đang chảy, chỉ tay về phía Trần Triệu Dương và hét lên.

Nghe thấy vậy, đám người Chu Thịnh Long liền nhào tới, tên cầm ghế, tên cầm bình hoa đập về phía Trần Triệu Dương.

"Trần Triệu Dương, cẩn thận!"

Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền kêu lên.

"Tên cầm ghế định tấn công anh, chiếc ghế của hắn còn chưa chạm tới thì đã bị một nằm đấm của Trần Triệu Dương đấm thủng một lỗ rồi.

Năm đấm vừa tung ra liền đánh hẳn ngã nhào.

Trần Triệu Dương vừa đánh ngã một lên, từ phía sau lại một tên khác nhào tới.

Trần Triệu Dương chẳng thèm quay đầu, đá một phát về phía sau.

hình thịch! Tên đó cũng bị Trần Triệu Dương một cước đá bay. Giải quyết hai tên đó xong, vẫn còn một người nữa, Trần

Triệu Dương nhìn hắn, hắn lập tức ném đồ trong tay xuống đất, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi không đánh nữa".

Hản bị Trần Triệu Dương dọa sợ rồi.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ có thể dễ dàng giải quyết Trần Triệu Dương.

Cuối cùng không ngờ được Trần Triệu Dương lại mạnh tới vậy, một chiêu đã đánh ngã một người.

"Đánh tiếp đi, sao không đánh nữa rồi?"

Chu Thịnh Long thấy đám người dừng lại, kích động hét lên.

"Chúng ta đông như vậy, sợ gì chứ”.

Khi Chu Thịnh Long vẫn đang hò hét, Trần Triệu Dương đã tới trước mặt hắn rồi.

Bốp!

Trần Triệu Dương tới gần lập tức tát Chu Thịnh Long một cái.

Chu Thịnh Long bị tát tới mức ngã nhào ra sàn.

"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, tao..."

"Chính là đánh tên cặn bã như mày đó!"

Trần Triệu Dương tiếp tục đưa tay tát mạnh.

Bốp! Bốp!

Tiếng tát vang lên liên tiếp.

Trần Triệu Dương có thể nói là mạnh vô cùng, cứ tiếp tục. tát thêm vài cái thế này, răng của Chu Thịnh Long cũng bị tát rụng mất thôi.

Đám người đi theo Chu Thịnh Long nhìn thấy bộ dạng hung tợn này của Trần Triệu Dương, chẳng ai dám chạy lại ngăn cản.

"Mẹ nó, đừng đánh nữa".

"Anh ơi đừng đánh nữa. Em sai rồi".

"Anh ơi, tiếp tục đánh nữa là đánh chết người đó".

"Mẹ ơi, giết người rồi".

Chu Thịnh Long đau đớn la hét.

Hắn ta không thể ngờ, một người tầm thường như Trần Triệu Dương lại có thể mạnh tới vậy.

Đặc biệt là ánh mắt của anh lúc này, đây là ánh mắt muốn giết người mà.

Trần Triệu Dương mạnh tay như vậy cũng là vì có lý do cả, anh biết để đối phó với những người bỉ ổi thế này, phải thật tàn nhãn.

"Trần Triệu Dương đừng đánh nữa. Đánh nữa là sẽ xảy ra án mạng đó".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play