"Cậu tự đâm đầu vào chỗ chết", nghe thấy xưng hô của Giang Tử Phong với bọn họ, ba người Hoàng Đại Thắng lập tức giận dữ đến mức mũi cũng lệch đi rồi, lúc này ba người cùng xông lên.
"Sao hả? Sợ rồi à? Nếu sợ, vậy gọi ông nội đi", Hoàng Đại Thắng vừa nghe thấy Trần Triệu Dương lên tiếng, đã bật cười điên cuồng.
"Con chó ngu ngốc".
Trần Triệu Dương tức giận mắng, lúc này một tay nắm chặt Giang Tử Phong và.Jessica, nhanh chóng lùi lại phía sau, tốc độ cực kỳ nhanh.
Tuy rằng ba người Hoàng Đại Thắng hung hăng hống hách, nhưng cũng không phải người ngu, nhìn thấy đối phương thế mà lại quyết đoán lùi lại phía sau như vậy, ba người bọn họ không do dự chút nào, chạy về phía mấy người Trần Triệu Dương.
"Rầm..." Ngay khi sáu người bọn họ vừa rời khỏi chỗ kia, một
tiếng ầm ầm vang lên, mà nơi bọn họ vừa đứng đã sập xuống nửa mét trong nháy mắt.
"Hít..."
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, thế này cũng quá kinh khủng rồi.
Bọn họ hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, một cảnh tượng kinh khủng như vậy, họ cũng không biết là do thứ gì tạo thành, giống như xuất hiện từ không khí vậy.
Vừa nãy nếu không phải Trần Triệu Dương cảm giác được sợ hãi trong lòng, e rằng mấy người bọn họ đều bị ép thành thịt nát rồi.
Nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, nguy hiểm ở tầng này dường như còn kinh khủng hơn trước đó rồi.
Lúc này ba người đám Hoàng Đại Thắng cũng mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, vừa nãy nếu bọn họ chậm thêm chút nữa thôi, chỉ sợ người chết chính là ba người họ rồi.
Nói cách khác, Trân Triệu Dương đã cứu ba người bọn họ.
Bọn họ không dám lộn xôn, rất sợ quấy rầy đến sự †ồn tại khủng khiếp này.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương cũng không biết là thứ gì, có điều, khi anh thi triển đôi mắt xuyên thấu, những thứ xung quanh anh chậm rãi biến mất trước mặt anh, Trân Triệu Dương nhanh chóng tập trung nhìn thẳng vào một thứ nhỏ bé.
Phải biết, nơi bọn họ vừa đứng, phải có khoảng một trăm mét vuông bị sập xuống, nếu quả thật là chuyện quái vật quấy phá, vậy chắc chắn là một quái vật to lớn.
Nhưng mà điều khiến Trần Triệu Dương tuyệt đối không thể nào ngờ đến chính là, con quái vật này lại là một con cáo nhỏ dài khoảng ba mươi phân, da lông con cáo nhỏ có màu nâu, lúc này trên người nó có dây xích sắt khổng lồ quấn xung quanh, dây xích còn được buộc cùng với một cục sắt to.
Theo lý thuyết, cơ thể của con cáo rất nhỏ, loại xích sắt này hoàn toàn không có cách nào khóa chặt nó được, nhưng mà lại giữ chặt nó cố định ở đây, nếu con cáo nhỏ này muốn hành động, chỉ có thể kéo theo dây xích này với cục sắt để hành động.
Vừa nấy hẳn là tên này đói bụng, định bắt mồi, nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ phát hiện ra.
Chẳng qua điều khiến Trần Triệu Dương ngạc nhiên là, sao con cáo nhỏ này lại có thể ẩn thân được? Chẳng những che giấu được cơ thể của mình, mà ngay cả cục sắt và xích sắt buộc trên người nó cũng đều được che. giấu, quan trọng nhất là, nếu không phải nó không cẩn thận để lộ ra một chút hơi thở, e rằng Trần Triệu Dương cũng không phát hiện ra sự tồn tại của con cáo nhỏ này.
"Rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại không nhìn thấy được? Chẳng lẽ là ma sao?", ba người Hoàng Đại Thắng sắc mặt khó coi, có một người đàn ông nhát gan lại còn suy đoán như vậy.
"Đừng đoán mò, trên đời này làm gì có ma?", Hoàng Đại Thắng đập lên đầu người kia một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói.
"Tất cả đều im hết đi, nó đến đấy", lần này Trần Triệu Dương trực tiếp quát bảo bọn họ ngừng lại, sau đó sắc mặt khó coi nhìn về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT