Bây giờ thì tốt rồi, đã không nịnh bợ được người ta, ngược lại còn ôm khó khăn về cho mình.

Chuyện đã đến bước này rồi, anh ta cũng không dám oán trách ai, cho dù là ai thì anh ta cũng không đắc tội nổi, chỉ có thể trách vận may của mình không tốt.

Lúc này, sắc mặt của Seuss và những người còn lại trở nên tái nhợt, tuy rằng bọn họ là con ông cháu cha, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, vẫn biết trên đời này có người mà bọn họ không thể nào đắc tội được.

Mà vị trước mắt đây, chỉ sợ chính là người mà bọn họ không đắc tội nổi.

Nghĩ đến đây, Seuss dẫn đầu quỳ rạp xuống đất, mà những người khác cũng không tiếp tục gắng gượng nữa, tất cả đều quỳ xuống.

"Thấy một màn như vậy, trong lòng Giang Tử Phong cảm thấy cực kỳ vui sướng, tất nhiên là cậu ấy biết, đám già trẻ đang ở trước mặt cậu đây đều là những người có địa vị cao ở Vụ Đô, ít nhất là cao hơn cả nhà họ Giang của cậu ở thành phố Nam Hải.

Nhưng mà, ở trước mặt đại ca, vẫn phải quỳ xuống, đây chính là sự chênh lệch.

Đối với lựa chọn lúc trước của mình, cậu ấy cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn cậu ấy kiên trì đến cùng và được trở thành đàn em của đại ca, nếu không làm sao có thể có cậu của ngày hôm nay?

Trong khi Giang Tử Phong còn đang suy nghĩ miên man, lại có thêm mấy người nữa của các gia tộc khác đến đây, chỉ là, bọn họ vừa vào cửa đã trực tiếp quỳ xuống.

Mấy người này cũng không phải là đồ ngốc, ngay cả Sandy của gia tộc Kemite cũng phải quỳ xuống thì bọn họ sao có thể đứng được?

Cho dù dùng chân để nghĩ cũng biết, nhất định là mấy vị con ông cháu cha này lại gây chuyện, hơn nữa, hoạ này là do bọn họ tự chuốc lấy, mà lần này, người trong gia tộc cũng không thể nào gánh vác.

Cho nên, để cho đối phương nhìn thấy thái độ của mình là một điều cực kỳ quan trọng, nếu không, sự việc lần này chỉ sợ không đơn giản là liên luy đến vài vị con ông cháu cha, mà còn kéo theo cả gia tộc phía sau lưng bọn họ.

Đương nhiên, trong số họ có hai người biết được là người nào có tội, cho nên, sau khi quỳ xuống, trong lòng bọn họ cũng không dám có nửa câu oán hận, ngược lại âm thầm cầu nguyện trong chuyện này có thể may mắn một chút.

“Trong thời gian mười phút, các người đều đến đúng giờ, xem ra gia tộc của các người vẫn khá là coi trọng những cậu chủ, cô chủ ở đây”.

Âm thanh Misorde vô cùng bình tĩnh, giống như không hề tức giận.

“Nếu như các người coi trọng bọn họ như vậy, thì tại sao không dạy cho bọn họ một chút đạo lý? Trên thế giới này có rất nhiều người mà bọn họ không thể nào đắc tội, nếu đắc tội sẽ phải trả giá đắt”.

Misorde cũng không đợi mấy người kia trả lời, ông ta tiếp tục nói.

“Đại nhân, đều là người của chúng tôi, chúng tôi dạy dỗ không nghiêm, để cho mấy đứa nhóc này trêu chọc đến ông, mong đại nhân rộng lượng, tha thứ cho bọn họ. lần này, chúng tôi cam đoan, sau khi trở về nhất định sẽ trông coi thật chặt”.

Đợi Misorde nói xong, Sandy mới mở miệng thăm dò.

“Tha cho bọn họ? Hừ, tôi cũng không có cái quyền này. Bọn họ đắc tội với người không nên đắc tội, đây không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định được”, Misorde lắc đầu, sau đó xoay người đi đến phía sau Trần Triệu Dương, đứng khoanh tay cúi đầu.

Thật ra, ông ta cũng cực kỳ bất đắc dĩ, ông ta không muốn đụng vào những người này, nhưng mà, mấy tên này đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với Trân Triệu Dương.

Thấy một màn như vậy, tất cả những người đang quỳ đều hít khí lạnh. 

Cho dù gia tộc của bọn họ đã vô cùng lợi hại, nhưng khi đối mặt với Misorde cũng chính là gia tộc Ryder, ngay cả tư tưởng phản kháng bọn họ cũng không có.

Vậy mà một pho tượng đại thần như thế lại tỏ ra cung kính với một người trẻ tuổi, điều này chứng minh thân phận của người kia có bao nhiêu cao quý.

"Thế mà nhóm con cháu ăn chơi trác táng của gia tộc bọn họ lại đắc tội với một nhân vật lớn như thế, bọn họ thật sự muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play