“Cậu là ai?”, Misorde nhướng mày, sau đó nhìn về Seuss, rồi cất giọng vô cùng thản nhiên nói.

“Tôi là..”, Seuss ưỡn ngực, mở miệng nói, nhưng chẳng đợi anh ta dứt lời, Misorde đã cắt ngang.

“Cậu thuộc gia tộc nào không quan trọng, tôi cho. các cậu một cơ hội, gọi gia chủ nhà các người tới đây, tôi chỉ cho các cậu mười phút, nếu gia chủ nhà các cậu không đến thì cả lũ chết hết đi”, Misorde cắt ngang lời nói của Seuss, sau đó mặt đầy sát ý quát cả đám người ở đây.

“Ông...ông nói gì thế?”, cả lũ Seuss ngơ ngác khó. hiểu, sau đó từng người trong họ tức điên, cứ cho là ông. †a có quyền có thế, nhưng cũng không thể nào mở miệng đòi tính mạng người khác chứ?

“Đương nhiên là các cô cậu cũng có thể coi lời tôi là gió thoáng bên tai, tôi không để ý đâu, chúng tôi chỉ cho. mười phút thôi đấy. Trong vòng mười phút, nếu gia chủ nhà các cô cậu không ai tới, vậy cứ hy sinh một người, cách mười phút thì phải có một người ra đi”, Misorde lạnh nhạt nói.

Sau khi dứt lời, ông ta đi đến trước mặt Trần Tri Dương, rồi kính cẩn nghiêng mình thưa: “Cậu Trần, liệu  tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?”

“Ông cứ liệu mà làm, tôi không có nhiều thời gian dây dưa ở đây đâu, giải quyết gọn lẹ đi”, hai mắt Trần Triệu Dương khép hờ, không cho ông ta một ánh mắt.

Misorde âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông †a vô cùng khó chịu với thái độ của Trần Triệu Dương, nhưng ông ta không dám lắm lời, càng không dám bất mãn.

Ông ta không mấy quan tâm đến lũ trẻ con này, ngày nào chúng cũng lang thang khắp chốn, tự tung tự tác gây chuyện khắp nơi, còn dây vào thằng điên này làm gì? Để cậu ta nhanh chóng về nước càng sớm càng tốt là được, giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện này, e là cái tên khốn mạnh mẽ chết tiệt này phải ở đây ít lâu rồi.

“Hình như trong lòng ông thấy hơi khó chịu, phải không?”, ngay khi Misorde vừa mới đứng thẳng lưng, Trần Triệu Dương chợt hỏi một câu như vậy.

Sắc mặt ông ta xám ngoét, dùng ánh mắt đầy kinh hoàng nhìn Trần Triệu Dương, sau đó, ông ta quỳ rạp xuống đất.

“Cậu Trần, lão nô nào dám, trong lòng lão nô tuyệt đối là can tâm tình nguyện, không chút bấn mãn ạ”, Misorde cúi đầu trên mặt đất, suy sụp tâm lý, lẽ nào người kia đi guốc trong bụng mình à? Sao mình nghĩ gì cũng biết thế.

“Đứng dậy đi, đừng có động tí là quỳ”, Trần Triệu Dương lắc đâu không để ý lắm, với thực lực của Misorde, anh không quan tâm mấy, cứ cho đối phương phản bội mình thì sao chứ? Chỉ cần đập chết là được thôi.

“Vâng ạ, cảm ơn cậu Trần”, Misorde thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng bên cạnh Trần Triệu Dương, không dám hít thở quá mạnh.

Lúc này, mấy tên quần áo lụa là kia mới ý thức được một vấn đề, đó là ông lão này nhìn qua rất trâu bò như. thế, ấy vậy, ông ta vẫn hèn mọn trước người thanh thiên đang ngồi kia, thậm chí, ông ta còn khom lưng khuyu gối, đây rõ ràng là dáng vẻ của kẻ đây tớ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play