Lần này, ông lão chắc chắn bản thân không nghe nhầm, nhất định là có ai đó nói cho mình biết một vài chuyện.
Nếu mua được hàng thật, dẫu có tốn nhiều tiền đi chăng nữa thì ông ấy cũng sẽ không oán than gì.
Nhưng mà, nếu bình sứ thanh hoa này là hàng giả, vậy thì ông ấy sẽ không nhãn nhịn kẻ này nữa.
Nghĩ thế, mặt mày ông lão tái mét, vẫy tay với đấu giá viên.
Vốn dĩ, đấu giá viên còn định tiếp tục bán đấu giá, nhưng khi thấy ông chủ lớn gọi mình, ông ta rón rén chạy vội vã xuống dưới đài.
“Thưa cụ, cụ có gì sai bảo ạ?”, nét mặt đấu giá viên đầy vẻ nịnh nọt nhìn ông lão rồi hỏi.
Đúng lúc đó, Trần Triệu Dương đã truyền tin cho. Giang Tử Phong, bảo cậu ấy lại gần hơn để phát sóng trực tiếp, phải đảm bảo cuộc đối thoại được phát sóng rõ ràng.
Giang Tử Phong tuân lệnh, lặng yên đi lại gần, dù sao, giờ đấu giá viên cũng đã đi xuống, xung quanh có vài người đến hóng chuyện nên hành động của Giang Tử Phong cũng không quá bất ngờ.
“Tôi muốn hỏi vài việc, cái bình sứ Thanh Hoa miệng rộng này là hàng thậ nét mặt ông lão lạnh nhạt nhìn đấu giá viên rồi hỏi.
“Đương nhiên là hàng thật ạ, đây chính là kết quả của mười mấy vị chuyên gia giám định của phòng đấu giá Tô Tỉ, không thể nào có sai lầm được”, mặt mày vị đấu giá viên đó mông lung, nhưng nhờ năng lực công tác chuyên nghiệp của mình, ông ta nhanh chóng phản ứng, rồi cam đoan nói.
“Gọi tổng giám đốc của các cậu đến đây một chút”, ông lão gật đầu, không phản bác gì mà đưa ra yêu cầu như thế.
“Việc này..", gương mặt đấu giá viên rất khó xử, đây chính là hội trường đấu giá, có chuyện gì lại mời tổng giám đốc tới chứ?
“Để tổng giám đốc của các cậu cho tôi một sự đảm bảo, chỉ cần ông ta cam đoan rằng bình sứ Thanh Hoa kia là hàng thật thì tôi sẽ không nói gì nữa”, nhìn thấy đấu giá viên lộ vẻ khó xử, nét mặt ông lão thả lỏng hơn chút, nói.
“Vâng, để tôi giúp cụ mời tổng giám đốc tới ạ”, đấu giá viên không dám đắc tội nhân vật lớn này, ông ta thông báo ngay cho Dulu biết qua tai nghe.
Dulu vẫn luôn quan sát camera và tất nhiên ông ta đã nhìn thấy cảnh này, nhưng ông ta rất tự tin, thế nên, khi đối phương nói ra yêu cầu này thì ông ta cũng đã chạy tới đây.
“Ông Sorowan, thật lòng xin lỗi ông, đã để ông phải đợi rồi”, Dulu nở một nụ cười bước đến, từ đằng xa ông ta đã chìa tay ra.
“Tổng giám đốc Dulu, tôi tốn nhiều tiền mua một món đồ sứ Thanh Hoa như vậy, liệu có thể nhận được một câu đảm bảo của phòng đấu giá các vị hay không?”, Sorowan cao ngạo gật đầu, làm lơ cái tay chìa ra của Dulu.
Với thân phận của ông lão, cho dù là ông chủ đứng sau phòng đấu giá Tô Tỉ thì ông ấy vẫn không mấy quan tâm.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đã tìm rất nhiều chuyên gia nghiên cứu đến kiểm tra, đây chắc chắn là một bảo vật hiếm thấy, nếu ông có thể mua được món đồ này thì thật đáng chúc mừng”, đối mặt với sự lạnh lùng của Sorowan, Dulu không cảm thấy khó chịu gì, mà ngược lại còn cười ha hả, rồi cam đoan nói.
“Được, vậy thì tốt, các vị nghe rõ chứ, tôi hy vọng các người đúng và cũng hy vọng các vị khách có mặt tại đây làm chứng cho lão già này”, Sorowan nhìn mọi người đang vây quanh, cất cao giọng nói.
“Ông cứ yên tâm, ông Sorowan ạ, tất cả chúng tôi đều đồng ý làm nhân chứng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT