Vì để mình có thể sống, đương nhiên Thái Phổ sẽ làm hết sức mình, sau khi nhận lấy điện thoại vệ tinh thì bấm một số điện thoại.

"Tôi là Thái Phổ, đúng, hôm nay tôi có gửi một vài thứ đến để đấu giá, tôi muốn lấy về. Đúng, anh đi xác nhận đi”, Thái Phổ nói một phen về sau, ngay sau đó đưa ra yêu cầu của mình. 

"Cái gì? Không thể lấy lại?”

"Vì sao? Đó là đồ của ông đây, ông đây không muốn đấu giá nữa, đó là quyền của ông đây”.

"Mấy người hại chết ông đây rồi”.

"Đáng chết, đáng chết.

Trần Triệu Dương nghe Thái Phổ gọi điện thoại với phòng đấu giá, lập tức nhíu mày, xem ra là có người coi trọng những thứ của mình.

Theo lý thuyết, phòng đấu giá không thể tham ô đồ của khách hàng, trừ khi giá trị của những vật này cực kì cao, hoặc là cực kì quan trọng đối với phòng đấu giá.

Nếu không, phòng đấu giá nào cũng không thể làm loại chuyện tự huỷ danh tiếng này được.

Mà bây giờ phòng đấu giá lại bất chấp việc bị mất danh tiếng mà tham ô đống linh dược của mình, chắc là đã biết giá trị của chúng rồi.

Ngoại trừ những linh dược này ra, còn có Tôn Dược đỉnh kia, đối với anh mà nói, tuyệt đối không thể để mất những thứ này được.

Phòng đấu giá này đã từ chối Thái Phổ, như vậy cũng có nghĩa là thế lực của Thái Phổ căn bản không hề có sức uy hiếp nào với người ta.

"Thái Phổ, phòng đấu giá mà ông gửi đồ tên là gì? 

Có hợp đồng gửi đấu giá hay có chứng cứ gì khác không?”, Trần Triệu Dương nhăn mày lại, sau đó hỏi.

"Đương nhiên là có, ở trong ngăn kéo bàn trong phòng kính”, lúc này Thái Phổ đang nổi nóng, liền mở miệng trả lời luôn.

Sau khi nói xong, hắn ta liền hối hận, mình nói đầu đuôi ra dễ dàng như vậy, chẳng phải mình sẽ không còn một con át chủ bài nào nữa sao.

Trần Triệu Dương cũng không quan tâm đ ến việc đó, nhanh chóng tìm được hợp đồng gửi đấu giá kia.

"Bây giờ ký thêm một hợp đồng chuyển nhượng nữa”, Trần Triệu Dương dùng luôn máy ở đây để gõ chữ, đóng dấu lên hợp đồng chuyển nhượng, đồng thời để Thái Phổ ký lên trên đó, lại quay thêm video hắn ta ký. hợp đồng.

Mặc dù những thứ này vốn là của anh, nhưng người đưa đến phòng đấu giá lại là Thái Phổ, cho dù mình đi đòi cũng phải có chứng cứ.

"Được rồi, tao đã ký hết những thứ cần ký, có phải sau đó mày cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?”, sau khi Thái Phổ làm xong, liền nhìn về phía Trần Triệu Dương, hỏi.

"Tuy anh đã ký hết rồi, nhưng mà anh đâu có trả lại đồ cho tôi, cho nên là anh nuốt lời trước, không trách tôi được”, Trần Triệu Dương lại cười lạnh một tiếng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thả Thái Phổ ra. 

Cho dù không có ân oán lúc trước, chỉ bằng việc Thái Phổ suýt nữa gi ết chết Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương cũng không thể buông tha cho hắn ta được.

"Mày... Lời mày nói không đáng tin gì hết”, Thái Phổ lập tức luống cuống, hắn ta chỉ mong giữ được mạng thôi, nhưng mà hiển nhiên câu nói này của Trần Triệu Dương đã phá huỷ hết suy nghĩ đó của hắn ta.

"Kiếp sau nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đến trêu chọc tôi nữa”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Thái Phổ qua, võ một chưởng lên trên đầu hắn ta.

"Đại ca, tiếp theo nên làm thế nào đây? Phòng đấu giá Tô Tỉ là một phòng đấu giá lớn", lúc này Häc Kiện đột nhiên đi tới, trên tay cầm một cái máy tính bảng, sau đó mở miệng nói.

"Tôi mặc kệ phòng đấu giá Tô Tỉ này có chỗ dựa hay là thực lực gì, dám lấy đồ của tôi thì phải trả giá thật lớn”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không hề do dự nói.

"Đại ca, quyết định của anh chính là quyết định của bọn em”, bốn người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó kiên định nói.

"Được”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, sau đó dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua nơi này.

Chắc chăn chỗ này không phải được xây dựng vào thời hiện đại, nếu đã như vậy, anh muốn nhìn xem có còn bỏ sót đồ gì hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play