"Cái gã da đen này sắp bị ăn quật rồi", đương nhiên Tật Phong rất hiểu Trần Triệu Dương, nhìn thấy dáng vẻ của đại ca là cậu ta biết anh tức giận rồi. Dù sao sự khiêu khích vừa nãy rất khó coi, anh có thể nhịn được mới là lạ. 

"Các ông đang đùa sao mà phái ra một tên nhóc con yếu ớt như vậy?", khi Trần Triệu Dương đi ra, tất cả người của bộ lạc Uku đều sững người lại, sau đó ai cũng bật cười lớn. Có người còn bắt đầu giỡn cợt, nói ra những lời nói vô cùng khó nghe.

"Làm như vậy là có ý gì? Muốn sỉ nhục tôi sao?", lúc này trong lòng Ug vô cùng tồi tệ, ban đầu anh ta còn tưởng cho dù đối phương không bằng mình thì ít nhất cũng phải là người có bề ngoài hơn mình. Nhưng cái người phương Đông trước mặt mình đây lại không hề cao lớn gì, hơn nữa da dẻ còn trắng nõn không hề có chút mạnh mẽ gì. Anh ta tưởng mình đang bị sỉ nhục.

"Nhóc con, quỳ xuống dập đầu cho tôi thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho cậu. Tôi đếm đến ba, nếu như cậu còn không cút đến đây và quỳ xuống thì tôi sẽ vặn đầu cậu làm quả bóng đá", ban đầu Ug không hề muốn thu lại phóng túng của mình mà thẳng thừng ném trường côn đại mã kim đao của mình xuống dưới đất, chỉ vào Trần Triệu Dương và nói với vẻ tàn bạo.

"Anh...vừa nói cái gì?", vẻ mặt của Trần Triệu Dương tối sầm lại, chậm rãi đi qua đó và hỏi. "Tôi đang bảo cậu quỳ..., Ug nở nụ cười lạnh lẽo, lên

tiếng nói lần nữa.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng bạt tai vang lên, cơ thể cường tráng của Ug ngã lộn mấy vòng, cuối cùng đập mạnh xuống nền đất.

"Anh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào", Trần  Triệu Dương lôi một tờ g ù ra lau lòng bàn tay của mình, sau đó lại tiếp tục hỏi lần nữa.

Ug ngẩn người ra trước cái bạt tai này, hoàn toàn không biết tại sao lại như vậy. Anh ta cũng chưa nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào mà kết quả đã bị đánh bay ra ngoài rồi.

Nhưng sự thật là anh ta bị tát ngay trước mặt mọi người.

Điều này khiến Ug không chịu được, phải biết rằng anh ta là đệ nhất dũng sĩ Thảo Nguyên, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

"Khốn khiếp, tao phải giết mày...", Ug nổi điên lên, lúc. này anh ta điên cuồng lao về phía Trần Triệu Dương giống như một con trâu điên.

"Giết tôi ư?", Nghe thấy lời nói của Ug, trên gương mặt Trần Triệu Dương nở nụ cười châm biếm. Sau đó anh bước chậm về phía Ug đang thần trí không tỉnh táo.

Nếu như so với Ug đang điên cưồng lao đến thì Trần Triệu Dương dường như đang thong thả tản bộ vậy, nhưng nhìn từ đôi mắt người ngoài thì anh như vậy còn có phần khinh thường.

"Bộp..."

Đối mặt với Ug đang lao đến, Trần Triệu Dương chỉ ung dung đưa tay ra và giáng một cái tát xuống mặt anh ta. 

"Giết tôi tư?"

"Áp" "Cho anh thể diện đúng không?"

"Anh có tư cách đó sao?"

"Anh hung hăng lần nữa cho tôi xem nào". "Chẳng phải anh bảo tôi quỳ xuống sao?" "Anh thử bảo tôi quỳ xuống lại xem nào".

Trần Triệu Dương cứ hết lần này đến lần khác giáng cái tát xuống mặt Ug, anh ta bị đánh bay ra ngoài nên không hề có sức phản kháng lại. Mỗi lần khi anh ta muốn đứng lên hoặc là né tránh, cái tát của Trần Triệu Dương sẽ vung đến như hình với bóng.

"Tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt há hốc miệng mà nhìn cảnh tượng này, bọn họ không thể ngờ rằng đệ nhất dũng sĩ Thảo Nguyên lại không có sức đánh trả mà bị đánh như con chó như vậy.

Nhất là đám người ở bộ lạc Uku, bọn họ đã đặt tất cả hy vọng lên Ug. Nếu như anh ta thắng, bọn họ có thể lấy được mỏ kim cương và có thể bảo đảm lợi ích của bọn họ trong mười năm sau.

Nhưng bọn họ không thể ngờ chỗ dựa của bọn họ lại bị đánh thành ma quỷ như vậy, điều này khiến vẻ mặt của Turang trở nên rất khó coi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play