"Nếu theo như ông nói, chẳng phải là có thể đi thách đấu bất cứ lúc nào hay sao, cho dù tôi thắng lần so tài này, lần sau bọn họ lại tiếp tục đến thách đấu, chẳng phải là sẽ kéo dài mãi mãi không dứt sao?", Trần Triệu Dương nghe Lacey nói, nhất thời nhíu mày, sau đó sắc mặt không vui nói.
"Đại nhân linh vu, ngại quá, có thể tôi nói không rõ lắm, nếu là so tài giữa hai linh vu, như vậy chỉ có một lần, miễn là thắng trận, những thứ giành được sau trận đấu đều là tài sản thuộc về cá nhân linh vu".
"Thật ra đây cũng là chuyện không còn cách nào. thôi, hai bộ lạc chúng tôi đã vì mỏ kim cương này mà xung đột rất nhiều lần, nếu còn tiếp tục tranh giành, hai bộ lạc đều sẽ tổn thất vô cùng nặng nề, cho nên mới quyết định dùng phương pháp này để giải quyết".
Lacey cũng có chút quá mức không biết xấu hổ nói với Trần Triệu Dương.
Nghe ông ta nói xong, Trần Triệu Dương mới hiểu được, hóa ra là bất đắc dĩ mới để cho linh vu ra tay, dù sao, nếu linh vu ra tay, đó chính là tài sản thuộc về cá nhân linh vu, không có chút ích lợi gì với bộ lạc.
"Được, ngày mai đi xem thử", Trần Triệu Dương gật đầu, lại không hề từ chối, thật ra anh cũng không quá mức hứng thú với mỏ kim cương này, dù sao đôi mắt xuyên thấu của anh còn chưa từng nhìn xuyên qua khu vực khai khoáng bao giờ, anh cũng muốn nhìn xem, khi viên kim cương còn nằm trong lòng đất sẽ như thế nào.
Quan trọng nhất là, đến tận bây giờ, anh vẫn chưa từng dẫn vợ mình đi du lịch, chơi đùa bao giờ, đúng lúc nhân dịp này, dẫn vợ đi chơi một chuyến.
Nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, Lacey hết sức vui mừng, tuy rằng mỏ kim cương này thuộc về sở hữu của linh vu, nhưng mà nếu linh vu của bộ lạc họ chiến thắng linh vu của bộ lạc Uku, như vậy bộ lạc Somtar bọn họ cũng sẽ nổi tiếng xa gần, đến lúc đó đương nhiên cũng giành được nhiều lợi ích hơn nữa.
Một đêm trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, Trần Triệu Dương hai mắt thâm quầng đi ra, mấy người Tật Phong nhìn thấy vậy cũng bưồn cười, nhưng mà sau khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của đại ca xong, cậu ta vội vàng ngậm miệng lại.
Sáng sớm hôm nay, những người phương tây được anh thuận tay cứu lúc trước đã chuẩn bị rời đi, dù sao bọn họ cũng cảm thấy ở nơi như thế này quá nguy hiểm, bọn họ không có năng lực tự vệ gì vẫn nên lựa chọn nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm này là tốt hơn.
Lần này, Trần Triệu Dương cũng không ngăn cản gì, chẳng qua những người này không phải người bình thường, là người của Hiệp hội y tế quốc tế, người đàn ông cầm đầu kia lại là người lãnh đạo cấp cao, ông ta đã hứa hẹn với Trần Triệu Dương, nếu anh hoặc bạn bè anh có cần đến, có thể ra tay chữa trị miễn phí một lần.
Đối với lần này, Trần Triệu Dương không tỏ rõ ý kiến gì, còn mấy người Nam Cung Yến bên cạnh, mặc dù cũng có xúc động muốn cười, cũng may mà bọn họ nhịn được.
Dù sao, đứng trước mặt anh nói ra những lời như vậy, cũng không sợ bị sét đánh.
Đợi đến khi đám người kia rời đi, mấy người Trần Triệu Dương mới đi theo tù trưởng Lacey đến vị trí của mỏ kim cương.
Tuy rằng nơi này đã trở thành nơi tranh chấp giữa hai bộ lạc, nhưng vì không ai nhường ai, cho nên công việc khai thác kim cương ở chỗ này đã ngừng lại.
Có điều, mỏ kim cương này cũng không bị đóng lại, vì ở nơi như thế này, không ai có thể dựa vào thủ công mà tìm được kim cương, cho dù tìm được, chỉ sợ cũng không phải kim cương tử tế gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT