Sở dĩ Trần Triệu Dương làm vậy là vì anh muốn đánh bại người này triệt để, nếu không có lẽ việc mang Nam Cung Yến và những người khác rời khỏi đây sẽ có chút khó khăn.
Không lâu sau đó, linh vu Tabu kia đã rửa mắt và miệng của mình xong, chẳng qua hai mắt hắn ta sưng đỏ lên, môi thì như hai miếng lạp xưởng vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ ung dung tự tại như vừa rồi.
Mặc dù có hơi chật vật nhưng bây giờ ít nhất Tabu có thể thấy rõ mọi thứ rồi. Không thể không nói rằng hắn ta vẫn khá có bản lĩnh, theo như những gì Trần Triệu Dương được biết về phấn độc thì nếu trúng thật cảm giác sẽ không dễ chịu chút nào, vậy mà hắn ta có thể giải trừ nó nhanh như vậy. Thủ đoạn cũng không tệ.
"Bây giờ được rồi đúng không? Lên đi, chúng ta công bằng, công chính, công khai đánh một trận, nếu bây giờ thua thì đừng kiếm cớ nữa", nhìn dáng vẻ buồn cười ấy của Tabu, Trần Triệu Dương cố nhịn cười, giễu cợt nói.
"Hừ...", Tabu lại không phản bác mà chỉ hừ lạnh. Không phải không muốn nói mà vì miệng hắn ta đang hơi khô nên khó nói nên lời.
Tabu hành động trước, trong tay xuất hiện một thanh đao dài bị vải quấn ở phần chuôi, ánh đao lóe lên trong không khí, tức tốc chém về phía anh.
"Ơ?", cảm nhận được cách dùng đao của linh vu Tabu, Trần Triệu Dương tức khắc sinh lòng nghỉ ngờ vì nó tuyệt đối không có ở lục địa Nam Phi. Đây là cách dùng đao của Hoa Hạ.
"Thảo nào kiêu ngạo như vậy", thực lực của linh vu này đã đạt đến mức cao nhất của hậu thiên võ giả, mà khả năng sử dụng độc dược của hắn ta cũng tốt, nếu không gặp được anh thì có thể sẽ làm ăn ra trò ở lục địa Nam Phi này rồi.
"Nhóc con, chỉ dựa vào anh thôi mà muốn đánh bại tôi à? Nằm mơ đi! Anh đây biết võ Hoa Hạ đấy, ngạc. nhiên lắm chứ gì!", linh vu Tabu quơ quơ thanh đao dài trong tay, không ngừng tấn công Trần Triệu Dương. Những lời hắn ta vừa nói làm cho anh sửng sốt, không ngờ tên này lại biết nói tiếng Hoa Hạ, mặc dù còn hơi cứng nhưng đại khái vẫn nghe hiểu được.
"Chắc anh chưa biết rồi, ở Hoa Hạ chúng tôi võ được chia làm rất nhiều loại, thứ mà anh học được gọi là hàng bán chạy, tức là bất cứ một trường võ thuật nào cũng có. thể dạy. Đăng lòng cho anh hai giây, chắc là học phải hàng giả rồi", cơ thể Trần Triệu Dương chuyển động, cho dù Tabu vung vẩy đao thế nào cũng không thể chạm được anh dù chỉ một chút.
"Đừng có nói thầy tao như vậy, ông ấy sẽ không lừa tao, tao muốn giết mày!", nghe anh nói vậy, linh vu Tabu lập tức nổi cơn thịnh nộ, gầm lên rồi điên cuồng vung đao.
"Thôi, không chơi nữa, kết thúc đi", đối mặt với lối dùng đao cũ rích này, Trần Triệu Dương không chơi với hắn ta nữa, ban đầu anh nghĩ là có gì mới lạ nhưng không ngờ lại là hàng vỉa hè.
Trần Triệu Dương giơ một ngón tay ra, mà đao của đối phương cũng vừa lúc chém tới.
Người của bộ lạc Somtar thấy cảnh tượng này đều căng thẳng, thậm chí có người đã tưởng tượng ra dáng vẻ anh bị một đao chém thành hai nửa.
Ngược lại, người của Trần Triệu Dương lại không mảy may lo lắng, Nam Cung Yến là một võ giả Tiên Thiên danh xứng với thực, sao cô lại không biết thực lực của anh nằm ở đâu được?
vdulia thì đã biết Trần Triệu Dương rất mạnh từ lâu, dù sao lúc hai người quen biết nhau ở phương Tây, anh chính là thủ lĩnh của Huyết Lang, là người tung hoành ngang dọc ở nước ngoài, hạng lâu la này mà làm khó được anh ư?
Về phần Iris, mặc dù chưa từng thấy Trần Triệu Dương dùng hết toàn lực bao giờ nhưng anh lại có thể bắt cô ấy rất dễ dàng trong khi cô ấy đã dùng hết sức lực, người thực lực như vậy vốn một linh vu không thể trêu vào nổi.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, ngón tay của Trần Triệu Dương chạm vào đao của đối phương.
"Rắc!"
Một âm thanh trong trẻo vang lên, thanh đao dài trong tay linh vu Tabu đứt thành hai khúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT