Nhậm Viễn thấy cảnh này cũng vô cùng vui vẻ, rốt cuộc anh ta không cần phải chết nữa rồi.

Ngay lúc này, La Sâm ban đầu đã dừng tiến lên, cứ như là nghe rõ ý trong lời nói của Nhậm Viễn vậy, đôi mắt đột nhiên toả ra ánh sáng hung dữ, răng nanh nhô dài, móng vuốt hai tay vốn đã mọc dài ra, lần này càng trở nên lớn hơn.

Như thế còn chưa phải kết thúc, cơ thể của ông ta cũng trở nên to lớn theo, ban đầu chỉ có một mét năm mấy, bây giờ lại biến thành một người to con cao đến một mét tám mấy, đã sắp chạm đến đỉnh chiếc lồng.

Nhìn thấy biến hóa này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Nhậm Viễn phản ứng nhanh nhất, đột nhiên quay đầu lại chạy ra bên ngoài chiếc lồng.

“Mau, mau đóng cửa lồng lại cho tôi”, thấy cảnh này, không cần người khác nói, ai cũng đều biết thực lực của La Sâm lại mạnh lên rồi, cho nên, quản gia kia liền gào lên với một tên bảo vệ ở cửa.

Bảo vệ ở cửa lồng sắt phản ứng cũng không chậm, trước khi quản gia kêu lên đã đưa tay đóng cửa lại, thế nhưng tốc độ phản ứng của Nhậm Viễn cũng rất nhanh, lúc cánh cửa sắt sắp được đóng lại, anh ta lại đẩy mạnh cánh cửa đó ra khiến bảo vệ bị đẩy lui lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất.

“Buông ra cho tôi, nếu không tôi sẽ bắn chết cậu”, quản gia lấy súng ra chỉ thẳng vào Nhậm Viễn, nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhậm Viễn không ngờ quản gia này lại phản ứng nhanh như vậy, trong phút chốc, Nhậm Viễn lựa chọn lui lại, sau đó anh ta lấy một lá bùa từ bên hông ra, tay phải điểm một cái lên trên lá bùa, cả người anh ta bỗng nhiên thu nhỏ lại, chui qua dưới người La Sâm.

Ngay sau đó, không đợi La Sâm kịp phản ứng, lá bùa trong tay anh ta đã đột nhiên rơi vào sau gáy ông ta rồi.

Hành động của La Sâm lập tức chậm chạp lại, rồi đứng tại chỗ không nhúc nhích nữa.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Viễn toàn là vẻ khâm phục.

Mà Nhậm Viễn ban đầu còn chưa kịp bình tĩnh đã thở dài một hơi, sau đó anh ta kiêu ngạo đứng dậy, lạnh nhạt nhìn về phía quản gia.

“Ông ta đã bị tôi khống chế rồi, yên tâm đi, tất cả cứ giao cho tôi", Nhậm Viễn kiêu ngạo vỗ ngực mình, cực kì có trách nhiệm nói.

“Tên ngốc này sắp xong đời rồi”, Trân Triệu Dương lại lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn Nhậm Viễn, nhưng mà anh cũng không có ý định ra tay, dù sao tên Nhậm Viễn này là người ở tầng dưới cùng của Thiên Môn, loại người này xưa nay hành động đều không quan tâm đến hậu quả, như thế tự bọn họ gây ra phiền phức, đương nhiên bọn họ cũng phải tự gánh chịu hậu quả. 

Ngay lúc này, La Sâm vốn đã được ổn định lại từ từ động đậy, mà lá bùa sau gáy ông ta cũng bắt đầu lay. động, rất nhanh, lá bùa kia liền bay xuống mặt đất.

Mà Nhậm Viễn còn chưa phát hiện ra được, đương nhiên chỉ có mấy người quản gia và Trần Triệu Dương mới nhìn thấy cảnh này.

Anh ta vốn đang không hề cảm giác được gì, nhưng làm nghề này lâu rồi, anh ta vẫn có năng lực phán đoán nguy hiểm nhất định, liền không hề do dự cúi người xuống một cái, sau đó ôm đầu gối lăn về phía trước một vòng, lăn thẳng ra chỗ cánh cửa, hai chân đá mạnh vào cửa.

Cánh cửa sắt kia vốn không khóa, chỉ mới đóng lại, bị Nhậm Viễn đá một cú thì mở ra, sau đó anh ta lao thẳng một mạch ra ngoài.

Mà La Sâm đã biến hoá kia cũng có phản ứng không chậm, bám theo sát Nhậm Viễn xông ra khỏi lồng sắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play