Trần Triệu Dương và Tật Phong đang lái xe không có phản ứng gì lớn với chuyện này cả, trực tiếp lái xe vào trang viên.
Bên trong chiếc xe đang chạy phía trước, Nhậm Viễn thấy xe của anh đuổi sát theo xe mình. Điều này khiến vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi anh ta nói với bảo vệ rằng xe phía sau không đi chung với anh ta, vậy tại sao mình kiểm tra mất năm sáu phút, đối phương lại không bị kiểm tra chứ?
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Nhậm Viễn cũng không quan tâm nữa.
Trang viên của La Sâm vô cùng lớn. Dọc theo đường đi từ cửa trở vào có thể thấy được trang viên này xây dựng trên một ngọn núi, cả ngọn núi đều bị cải tạo thành trang viện. Từ cửa đi lên, dọc đường có cây cỏ hoa lá vô cùng đẹp, còn có vài kiến trúc hình dạng kỳ lạ. Hiển nhiên, trang viên này được xây dựng vô cùng xa hoa.
“Trang viên này thật đẹp, nhưng mà, hình như không được lớn cũng không được đẹp bằng Hồ Lộc Minh của chúng ta”, Nam Cung Yến nhìn trang viên to lớn này, lập †ức sửng sốt cảm thán. Nhưng vừa nghĩ đến Hồ Lộc Minh, vẻ mặt cô lại trở lại như thường.
“Đợi lúc về tìm đủ tài liệu, anh sẽ cải tạo Ht Minh trở nên đẹp hơn”, nghe vợ mình nói vậy, Trần Triệu
Dương không nhịn được túm tay cô, thâm tình mà nói.
“Này, em nói này, hai người có thể chú ý ảnh hưởng chút không? Trong xe còn có người khác nữa đớ, Julia ở bên cạnh lại không chịu nổi mà phản bác.
Sau khi xe dừng lại tại một cái sân thật ở giữa sườn núi, một vài bảo vệ bên trong đi ra. Những bảo vệ này. mang theo một số thi thể dính đầy máu ra ngoài, đặt thi thể lên một chiếc xe rồi lái xe rời đi.
Nhậm Viễn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, bởi vì anh ta nhận ra trong số những thi thể này có người mặc đồ bác sĩ. Nói cách khác, những người chết này đều là bác sĩ.
Vậy có phải có nghĩa là nếu như không chữa hết bệnh thì sẽ bị giết chết không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhậm Viễn trắng bệch cả ra, tay bắt đầu run rẩy, trong lòng lại hối hận. Anh ta nhận vụ này, đồng ý không do dự chút nào, bởi vì đối phương ra giá mười triệu đô la. Đối với anh ta, đây là một khoản tiền vô cùng lớn.
Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của những bác sĩ kia, tâm trạng anh ta trở nên phiền muộn.
“Cậu Nhậm Viễn thân ái, cảm ơn cậu đã tới, bệnh của ông chủ nhà chúng tôi đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, mời cậu rời bước”, đúng lúc đó, quản gia từ trong trang viên đi ra, nhìn về phía xe của Nhậm Viễn mà nói.
Nghe quản gia nói vậy, mặc dù Nhậm Viễn có chút sợ hãi, nhưng anh ta biết, nếu anh ta dám có hành động trốn chạy, sợ rằng sẽ trực tiếp bị đánh chết.
Nghĩ vậy, anh ta làm bộ bình tĩnh, chậm rãi xuống xe. Anh có có lòng tin về thủ đoạn của mình.
Mấy người Trần Triệu Dương cũng xuống xe theo. Quản gia đối đãi với Nhậm Viễn cũng không quá nhiệt tình mà đi trước dẫn đường. Đi vào trong trang viên, mấy người Trân Triệu Dương nhìn thấy, một cái lồng sắt to lớn bị kéo ở tám góc bằng xích sắt, cố định ở giữa trang viên, xung quanh lồng sắt có một dãy bác sĩ đang ngồi suy nghĩ với khuôn mặt khó coi.
Người trong lồng sắt khiến tâm trạng Trần Triệu Dương trở nên tệ hại, bởi vì người bị nhốt chính là La Sâm. Nhưng mà trạng thái lúc này của La Sâm khiến anh có chút không rõ lắm.
La Sâm vốn gầy gò già nua, bây giờ lại cao hơn mười xăng - tỉ - mét. Ngoài điều đó ra, cơ bắp trên người ông †a cũng nở ra. Điều khiến người ta cảm thấy đáng sợ là móng tay của ông †a, vô cùng nhọn, vô cùng dài. Những song sắt trên lông sắt có rất nhiều vết xước, có lẽ do móng tay của La Sâm tạo ra.
“Cậu Nhậm Viễn, đây chính là ông chủ của chúng tôi”, quản gia chỉ La Sâm ở trong lồng, nói với Nhậm Viễn.
“Đây...Đây là bị ma nhập!”, sau khi nhìn thấy trạng thái kinh khủng này của La Sâm, trong lòng Nhậm Viễn run lên.
“Bác sĩ Angie, ông nên đi vào rồi”, đúng lúc đó, một vệ sĩ cạnh đó đẩy một bác sĩ tới, áp giải ông ấy đi vào lồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT