Trần Triệu Dương đi thang máy thẳng ầng năm, trang trí của tầng năm đúng là rất đẹp, có điều, anh cũng không quan tâm những thứ này, nhanh chóng đi tới vị trí phòng khách của những người kia.
Thực ra Trần Triệu Dương vô cùng nghỉ hoặc, theo lý mà nói, tâng năm này chỉ có hội viên Chí Tôn mới có thể đi tới chỗ này, vậy thì nhiều người Vu Thần Giáo như vậy làm sao tiến vào được?
Phải biết rằng, mỗi một cái là một trăm triệu, những người này ít cũng phải có hai mươi, đây chính là con số rất lớn.
Có điều, Trần Triệu Dương mặc kệ những người này làm cách nào mà chiếm được thẻ hội viên, anh dùng †ấm thẻ hội viên của mình quẹt một phòng bên cạnh phòng của những người kia.
Hội viên Chí Tôn ở đây có chỗ tốt, chính là người ở đây làm cái gì, đều không có ai biết, tính bảo mật vô. cùng cao.
Mà hội viên Chí Tôn có thể gọi các loại hình phục vụ bất cứ lúc nào, ở đây, chỉ có việc mà anh không nghĩ tới, không có việc bọn họ không làm được.
Trần Triệu Dương ở trong một phòng sát vách nghe ngóng một lúc, tuy là nghe được một số thứ, thế nhưng bởi vì không nghe toàn bộ, cho nên có chút mơ hồ.
Có điều, Trần Triệu Dương vẫn có được một vài tin tực có tác dụng.
Số mười bảy, Hổ Kiều Than, nghỉ thức tế trời.
Nếu như đến sớm hơn một chút, có lẽ có thể nghe được càng nhiều tin tức có ích hơn, có điều, mặc kệ thế nào, có được một tin tức như vậy, cũng coi như là có tác dụng.
May mà mình tới đúng lúc, nếu không thì tùy tiện ra tay, tối đa cũng chỉ có thể ngăn chặn những người này, mà nghỉ thức tế trời sau này, thoạt nhìn có vẻ vô cùng quan trọng đối với Vu Thần Giáo, đến lúc đó tung lưới bắt hết là được.
Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương không tiếp tục theo dõi nữa, đợi sau khi những người này rời đi, anh mới ra khỏi nơi này.
Mắt nhìn xuyên tường theo những người này, Trần Triệu Dương mới phát hiện, khu dành cho hội viên Chí Tôn không đơn thuần chỉ là tầng năm, từ tầng năm xuống có một thang máy chuyên dụng, sau khi xuống đó, nơi này chính là một sàn giải trí, suối nước nóng, sòng bạc, trường đua ngựa lại còn có cả trường đua xe.
Chẳng trách, nếu như hội viên Chí Tôn chỉ có chỗ tầng năm thế này, làm sao có chuyện phí hội viên một năm một trăm triệu, cảm thấy đúng là khác động trời.
Có điều, mục đích của Trần Triệu Dương đã đạt được, anh cũng không muốn tiếp tục ở đây, lúc này đi ra thang máy tới lầu hai.
Lúc này Hồ Biện đang ở lầu hai trò chuyện vui vẻ với mấy cô gái, dáng dấp kia, tuyệt đối phù hợp với tác phong con nhà giàu.
"Đi thôi", Trần Triệu Dương lên tiếng nói với Hồ Biện một chút.
"Đến rồi", Hồ Biện vừa nghe thấy Trần Triệu Dương, nhanh chóng đứng dậy, quay lại nói với mấy cô gái kia: "Trở về chúng ta nhắn tin Wechat nha".
Nói xong, không đợi mấy cô gái đáp lời, Hồ Biện nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trần Triệu Dương.
"Thế nào? Có đầu mối gì sao?”", lúc này anh ta có chút nóng nảy nhỏ giọng hỏi.
"Đi ra ngoài rồi nói”, nhưng Trần Triệu Dương lại lắc đầu, cũng không nói tỉ mỉ, bây giờ cùng với Hồ Biện đi ra phía bên ngoài.
"Chờ một chút", ngay lúc hai người Trần Triệu Dương và Hồ Biện chuẩn bị rời đi, Thái Văn Văn lại gọi anh lại.
"Anh trai này, anh vẫn còn thủ tục đổi thẻ đấy", vẻ mặt Thái Văn Văn có chút quyến rũ, nhẹ nhàng nói với Trần Triệu Dương.
Tuy rằng cô ta gặp rất nhiều thanh niên tuấn tú, nhưng đối với Trần Triệu Dương, lại có một loại yêu thích không tên.
Còn trẻ như vậy, lại có nhiều tiền, kể cả là trong nhà, vậy cũng coi như là một phần thực lực, nhưng mấu chốt là rất đẹp trai.
Làn da kia, dáng vóc kia, khuôn mặt kia... Cô ta thừa nhân. cô ta thèm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT