"Cậu Tiết, cậu đừng nóng giận, vì một tên bụi đời nho nhỏ mà tức giận như thế là không đáng, tôi sẽ cho người ném cậu ta ra ngoài”, lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang nịnh nọt chạy tới, lấy lòng nói với tên Tiết Chính Nghĩa kia. 

"Anh Tiểu Ngũ à, xem ra anh đã đến rồi”, Tiết Chính Nghĩa kiêu ngạo gật đầu, sau đó kéo một cái ghế đến ngồi xuống.

"Cậu Tiết cứ gọi tôi là Tiểu Ngũ là được, anh thì tôi không dám nhận”, Ngũ Phi cực kì hưởng thụ cách gọi của Tiết Chính Nghĩa, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn.

"Mấy người, còn không nhanh kéo tên này ra cho tôi, còn nữa, lấy lại thẻ hội viên của cậu ta cho tôi, sau này tước đoạt quyền lợi làm thẻ ở chỗ này của cậu ta”, sau đó trên mặt Ngũ Phi lộ ra vẻ lạnh lùng, vung tay lên, có †ên bảo vệ liền vọt ra.

"Chờ một chút, ý của mấy người là, hội viên cao nhất ở đây có thể làm bất cứ chuyện gì với hội viên cấp thấp sao?”, Trần Triệu Dương khoát tay, ngăn những người này lại, sau đó lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên, sở dĩ chỗ chúng tôi có thể chế hội viên như vậy, chính là để phân chia ra cậu chủ đỉnh cao và nhà giàu mới nổi sơ cấp, hội viên Bạch Ngân như cậu, chỉ sợ là bán hết của cải đi mới có được đúng không? Sao có thể đánh đồng với hội viên Chí Tôn đỉnh cao. được chứ?”, Ngũ Phi cười lạnh một tiếng, sau đó đưa mắt ra hiệu cho mấy tên bảo vệ kia.

"Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng làm một tấm thẻ là được rồi đúng không? Anh ta nói anh ta là hội viên Chí Tôn, vậy tôi cũng làm một tấm như thế, anh ta sẽ không có quyền lợi nữa chứ gì”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, đột nhiên lắc tay một cái, tấm thẻ kia văng mạnh ra ngoài, cắm thẳng vào cây cột bên cạnh Ngũ Phi, một nửa tấm thẻ đều ghim vào bên trong cây cột.

"Trời ạ..."

"Thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh, đây chính là cây cột chịu trọng lực, bên trong là ruột đặc, thế nhưng người trẻ tuổi này lại dùng một cái thẻ, hơn nữa còn ném thẻ ra ghim vào trong, đây là thực lực gì vậy? Quá mạnh!

"Làm thẻ cho tôi đi”, Trần Triệu Dương vốn còn muốn dạy dỗ tên Tiết Chính Nghĩa ngu ngốc này để lấy thẻ hội viên của anh ta vào tay, nhưng mà anh lại đột nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa.

Bởi vì, trong lúc anh nhìn xuyên tường, trong phòng rên tầng năm có khoảng chừng hơn mười người có cổ trùng trong cơ thể, không cần đoán cũng biết, tất nhiên những người này đều là Vu Thần Giáo, về phần những người còn lại, mặc dù trong cơ thể không có loại cổ trùng đó, nhưng cũng không thể coi thường, bởi vì trong †ay những người đó đều cầm vũ khí nóng.

Chắc chắn người có cổ trùng trong cơ thể là tầng quản lý của Vu Thần Giáo, mà những người không có cổ trùng hẳn là người bình thường.

Bây giờ những người này tụ tập ở cùng một chỗ, nhất định là đang thương lượng một vài chuyện, anh cách quá xa, nếu như chỉ bằng vào khẩu ngữ, căn bản không có khả năng nghe được toàn bộ, cho nên, nhất định anh phải lên trên nóc toà nhà bằng tốc độ nhanh  nhất.

"Cậu... cậu đừng tưởng rằng cậu có vũ lực, chúng tôi sẽ khuất phục, thật sự cho rằng câu lạc bộ Chí Tôn chúng tôi dễ trêu sao?”, Ngũ Phi kìm nén sự chấn động trong lòng, sau đó hung dữ nói, dù sao, thực lực của câu lạc bộ Chí Tôn bọn họ cũng không thể khinh thường.

"Có phải ông bị ngốc hay không? Tôi nói là làm thẻ, ông đừng ở đó dông dài với tôi”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó nói với người hầu gái dẫn anh đến.

"Quản lý Ngũ, chuyện này...”, người hầu gái lập tức có chút khó xử, dù sao, Trần Triệu Dương xảy ra xung đột với quản lý của bọn họ, bây giờ cô ta nên làm gì?

"Cứ làm cho anh ta đi, tôi muốn nhìn xem anh ta có thể trả nổi tiền hay không”, Tiết Chính Nghĩa bên cạnh lại cười lạnh một tiếng, đây chính là một trăm triệu, không phải một hai trăm đồng, cho nên, anh ta mới không ngăn cản Ngũ Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play