"Xin chào!" Hứa Mỹ Tình bắt tay với Trần Triệu Dương.
Lúc Trần Triệu Dương nằm vào bàn tay mềm mại thì không kiềm được miết một cái.
"Chị Mỹ Tình, chị không chỉ đẹp người mà tay chị cũng đẹp quá".
Trần Triệu Dương buông tay của Hứa Mỹ Tình ra rồi thản nhiên khen ngợi.
Vừa rồi khi Trần Triệu Dương miết tay, Hứa Mỹ Tình cũng hơi cau mày, cô ấy nghĩ rằng anh chẳng khác gì mấy tên đàn ông đáng ghét kia. Nhưng lúc Trần Triệu Dương thản nhiên khen cô, Hứa Mỹ Tình nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cô ấy thầm nhủ, là bản thân nghĩ nhiều quá rồi.
Hơn nữa, có phụ nữ nào lại không thích được khen đâu.
Hứa Mỹ Tình giả vờ tức giận nói: "Nhóc con, vừa vào phòng quan hệ xã hội đã nói năng bậy bạ, có phải thảo mai quá rồi không?"
"Lời tôi nói là thật mà, chị Mỹ Tình có một loại khí chất mà người khác không có", Trần Triệu Dương cười nói: "Trong mắt tôi chị Mỹ Tình là người đẹp nhất phòng quan hệ xã hội đó".
Hứa Mỹ Tình nhịn cười nói: "Lại là một tên nhóc con ma lanh, miệng mồm ngọt như mật, xem ra về sau mấy người đẹp trong phòng quan hệ xã hội này đều phải đề phòng cậu rồi".
"Anh Dương, còn em? Em không đẹp sao?", Hồ Tiểu Nhạc cười nói: "Chị Mỹ Tình là đẹp nhất, vậy còn em đứng thứ mấy?"
"Đúng rồi, còn tôi thì sao?"
"Tôi cũng muốn biết mình đứng hàng thứ mấy đó?"
Mấy người đẹp của phòng quan hệ xã hội còn lại rối rít hỏi.
"Tất cả đều xếp thứ nhất", Trần Triệu Dương cười nói: "Trong lòng tôi tất cả người đẹp ở đây đều đẹp nhất".
"Haha, xem ra chị Mỹ Tình nói đúng rồi, anh đúng là tên dẻo miệng".
"Sao mà tất cả có thể xếp hạng nhất chứ!" "Không phải vậy hải"
Trần Triệu Dương lại vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu các cô
không tin, tôi sẽ thề với bóng đèn, trong lòng tôi mấy cô đều là người đẹp nhất, hơn nữa còn là mỗi người mỗi vẻ".
Trần Triệu Dương nịnh nọt thảo mai đến nỗi mọi người trong phòng đều cười vui vẻ.
Giờ phút này Trần Triệu Dương mới cảm thấy được bầu không khí hài hoà ở phòng quan hệ xã hội.
Ngày thường làm việc cùng với mấy người đẹp, đôi khi còn có thể cười đùa chọc ghẹo mấy cô ấy, Trần Triệu Dương cảm thấy quả thật không tồi chút nào.
Hiển nhiên thành viên trong phòng quan hệ xã hội cũng rất nhanh chấp nhận Trần Triệu Dương, anh lập tức trở thành người đàn ông được hoan nghênh nhất phòng ban này.
Lần này, khi quay về phòng quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương được đối đãi khác hoàn toàn so với lần trước.
"Khụ khụ, đang làm gì vậy? Hết giờ làm việc rồi à? Tất cả còn không mau làm việc cho tôi!"
Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, thì ở cửa phòng vang lên một giọng nói khó chịu.
Trần Triệu Dương nhìn sang thì thấy một người đứng gần cửa, anh ta mặc một bộ vest phẳng phiu, khoảng chừng 30 tuổi, đeo mắt kính kiểu Hàn Quốc, nhìn giống như một người đàn ông thành đạt.
Anh ta vừa xuất hiện thì giọng điệu ra vẻ cấp trên căn dăn: "Tất cả dọn dẹp mọi thứ rồi làm việc nghiêm túc cho tôi. Chỉ là một nhân viên cỏn con thôi, có cần phải long trọng như vậy không hả?"
"Làm việc trước đi!"
Hứa Mỹ Tình thấy anh ta đến thì quay sang nói với mọi người.
Đám Hồ Tiểu Nhạc nhanh chóng dọn dẹp xong rồi ngồi lại chỗ của mình.
"Mỹ Tình, đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn nghe cô nói lại về bản báo cáo liên quan đến công ty Hồng Thông ngày hôm qua".
Người đàn ông thành đạt quay sang nói với Hứa Mỹ Tình, dứt lời thì xoay người bước vào phòng làm việc lúc trước của
La Lương Bình.
Không lâu sau Hứa Mỹ Tình cũng cầm một tập báo cáo đi vào theo.
"Công ty bổ nhiệm trưởng phòng mới nhanh như thế sao?"