“Không có gì, Yến, chúng ta có mấy căn biệt thự không tồi ở hồ Lộc Minh, bây giờ chúng ta mau nghĩ cách thuyết phục ông chuyển đến đó ở đi”, Trần Triệu Dương lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ không tốt nói.

Trong thời gian bọn họ nói chuyện, chiếc xe đã sắp đến trước cửa nhà Nam Cung, trong tất cả các khu biệt thự ở đây, vị trí của nhà Nam Cung là có sát khí nồng đậm nhất.

Một khi địa thế rồng vây hãm hoàn toàn hình thành, người đứng mũi chịu sào đầu tiên chính là nhà Nam Cung, mà dựa vào mức độ vây hãm này, cho dù là Trần Triệu Dương có thực lực cường đại, muốn phá giải nó cũng là điều khó khăn.

Cho nên, Trần Triệu Dương mới nảy ra ý định khuyên ông cụ chuyển nhà.

“A...Vì sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”, Nam Cung Yến kinh ngạc thốt ra một tiếng, nghỉ hoặc. hỏi.

Vẻ mặt của Nam Cung Minh Đức cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù ông biết, lời nói của người trẻ tuổi như Trần Triệu Dương không có bao nhiêu phần đáng tin, nhưng ông cũng biết, Trần Triệu Dương không phải là loại người thích ăn nói lung tung, nếu như anh đã nói như vậy thì chắc hẳn là có nguyên nhân.

“Chúng ta xuống xe trước đã, vào nhà rồi anh sẽ giải thích kỹ càng”, Trần Triệu Dương nhìn cửa chính nhà Nam Cung đã ở ngay trước mắt liền nói. 

Anh không muốn phải giải thích tận hai lần, cứ vào trong rồi trực tiếp thuyết phục ông cụ là được.

Nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, hai bố con bọn họ cũng không hỏi lại nữa, chẳng qua là trong lòng đã có chút tính toán.

Ba người Trần Triệu Dương đi vào nhà Nam Cung, biệt thự của nhà Nam Cung chiếm diện tích không nhỏ, khoảng cách từ cổng chính đến biệt thự cũng phải cả trăm mét, trong sân không trưng bày nhiều đồ vật xa hoa mà rất giống với sân vườn của nhà nông, trong sân trồng rất nhiều loại hoa quả và rau dưa quý hiếm, có thể. nhìn ra được, khoảng sân này vẫn luôn được người ta cẩn thận chăm sóc.

“Đây là kiểu nhà mà ông nội em thích nhất, ông không thích nhà cao tầng, chỉ thích kiểu nhà vườn thế này, cho nên ông mới nhất quyết lựa chọn sống ở nơi đây", tuy răng không biết lý do vì sao Trần Triệu Dương nói bọn họ phải chuyển nhà, nhưng cô cũng không ngại trợ giúp anh một chút.

Nghe được lời nói của Nam Cung Yến, trong lòng Trần Triệu Dương đã có kế hoạch, nếu như ông thích nhà vườn, vậy thì...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của anh lộ ra vẻ tươi cười.

Nam Cung Minh Đức đi ở phía trước tất nhiên là nghe được đoạn đối thoại của con gái mình và Trần Triệu Dương, khoé miệng ông run rẩy, người ta đều nói trái tim của con gái luôn hướng ra ngoài, lời này quả thật một chút cũng không sai.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến gốc đa bên cạnh vườn rau, dưới gốc cây, một cụ già mái tóc bạc phơ, nhưng da dẻ vẫn hồng hào đang nằm trên ghế, bên cạnh bày một ấm trà và chiếc quạt hương bồ, dáng vẻ hệt như một lão nông dân chốn thôn quê, nếu như bây giờ có người nói đây là ông cụ Nam Cung, chỉ sợ nhiều người không tin.

“Bố, con về rồi”, Nam Cung Minh Đức ngoan ngoấn chào hỏi ông cụ đang nằm trên ghế, bộ dạng vô cùng kính cẩn.

“Ừ, nghe rồi, con cũng không phải là khách quý, chẳng lẽ còn muốn bố đứng dậy tiếp đón hay sao?”, Nam Cung Thành cũng không mở mắt, tức giận nói.

“Bố, Trần Triệu Dương cũng đến đây”, nghe thấy lời nói của bố mình, Nam Cung Minh Đức nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ, nếu như ông cụ không phải là bố của ông, chắc chắn ông đã nổi giận rồi.

Nam Cung Thành vốn không muốn mở to mắt, nhưng sau khi nghe xong lời nói của con mình, ông cụ lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên đánh giá Trần Triệu Dương.

Lúc này, Trần Triệu Dương cũng đang quan sát Nam Cung Thành, nhìn thấy sắc mặt hồng hào của ông, anh hơi nhíu mày.

“Ông nội, cháu là Trần Triệu Dương, cháu không có quà ra mắt gì quý giá cho ông, đây là đan Diên Thọ do tự †ay cháu luyện chế, hy vọng ông không chê”, Trần Triệu Dương lấy ra một cái hộp nhỏ, hai tay đưa lên cho Nam Cung Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play