"Dám nói thêm một câu thì để mạng của ông lại đi", không chờ Hách Viễn Phương nói gì, Trần Triệu Dương ngang ngược nói.

Quả nhiên ông ta vừa định nói gì nhưng nghe anh nói vậy thì ngậm miệng lại ngay, có điều ánh mắt ông ta nhìn Trần Triệu Dương rất oán độc, song anh không hề để ý.

Vinh Dương đứng cạnh anh cười khổ, ông ta đã đoán trước được kết quả này rồi.

Khoan nói đến Trần Triệu Dương, nếu ông ta là anh thì có lẽ ông ta cũng không bỏ qua cho đối phương dễ dàng như vậy rồi.

"Đi!", Hách Viễn Phương biết chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn thất bại nhưng ông ta cũng có toan tính trong lòng, cho dù thực lực ông ta đã bị phế đi nhưng không phải ai cũng có thể làm khó ông ta được.

Không lâu sau, người của Hách Viễn Phương đưa ông ta rời khỏi đây, còn Mộ Dung Phong và lão già kia thì đương nhiên không thể mang đi được.

"Được rồi, chuyện ở đây đã xong, ông dẫn người đi đi. Nhớ chú ý đề phòng nhé, đừng để bọn người này chạy mất", chờ đám Hách Viễn Phương đi rồi, Trần Triệu Dương nói với Vinh Dương.

"Cậu Trần, vậy chúng tôi xin phép đi trước", Vinh Dương không dám chần chừ, chung quy cậu chủ nhà Mộ Dung này đã cấu kết với Vu Thần Giáo, bây giờ còn bị Long Tổ bắt lại, dù thế nào thì nhà Mộ Dung cũng không rửa sạch hết hiềm nghi được.

"Ừm", anh gật đầu.

Vinh Dương lập tức hợp sức với nhóm Phạm Thanh Thanh để đưa cả Liên Quân lên trực thăng, còn Mộ Dung Phong và lão già kia, để tránh cho hai người này tỉnh lại rồi bỏ trốn, Trần Triệu Dương phá hủy cả đan điền của họ.

Nếu như giết chết những kẻ này theo ý muốn của "Trần Triệu Dương thì cũng được, nhưng sau lưng chúng còn có nhà Mộ Dung, chuyện này vừa hay có thể làm lý do để đối phó với gia tộc này. Nếu Long Tổ ra sức thì có thể nhân cơ hội này loại bỏ cả nhà Mộ Dung.

Có điều, anh cũng không cho rằng nhà Mộ Dung sẽ bị tiêu diệt dễ dàng như vậy, cho dù thực lực của Long Tổ rất mạnh nhưng cũng không thể giải quyết nhanh gọn việc đó. Suy cho cùng, theo như lời của nhóm Tạ Đồ thì gia tộc kia vẫn còn chỗ xoay xở, và kể cả những ông cụ ấy cũng không thể đối phó với con bài chưa lật đó được.

Thảo nào những gia †ồn tại trên một trăm năm đều không có nhà nào là hiền lành, nếu có thì có lẽ cũng đã bị những gia tộc khác thâu tóm trong dòng chảy của lịch sử rồi.

Khi Vinh Dương đã dẫn người rời khỏi đây, Trần Triệu Dương thở phào.

Mặc dù lần này đã giải trừ được mối nguy cơ nhưng  lòng anh lại bắt đầu thấy gấp gáp.

Trong số những thuộc hạ của anh không có một người nào có thể tự mình đảm đương một thế lực, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể làm vậy, dĩ nhiên tiền đề là không gặp được võ giả cùng cấp bậc hoặc thậm chí là cao hơn, nếu không thì rất khó để quyết định thắng thua.

Mà sau khi võ giả đạt tới võ đạo tông sư, cám dỗ lớn nhất đối với họ chính là tăng thực lực, vì vậy việc quan trọng nhất của anh bây giờ là luyện chế ra đan dược có thể làm tăng sức mạnh của võ giả, sau đó dùng một biện pháp ổn thỏa để phổ biến nó ra ngoài.

Trong lúc suy nghĩ, Trần Triệu Dương đã đi tới phía sau biệt thự số hai, biệt thự số một đã bị tàn phá trong trận đánh trước đây nên không thể ở được.

"Chồng ơi, hu hu...", Trần Triệu Dương vừa tới cửa thì Nam Cung Yến chạy ra khỏi biệt thự, ôm chầm lấy anh mà nức nở.

"Đừng sợ, có chồng ở đây, em không bao giờ phải sợ cả", cảm nhận được sự bất lực của Nam Cung Yến, anh  lập tức ôm cô, vừa vỗ lưng vừa nhẹ nhàng an ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play